“Chị dâu?!” Trương Nhất Manh sợ hết hồn, “Tức là sau này cô ấy và Trương Ninh Trí sẽ kết hôn?!”
Trương Ninh Hi cũng bị Trương Nhất Manh làm cho sợ mất vía: “Đúng vậy! Sao cô lại quát lớn vậy chứ, làm tôi giật cả mình..”
Anh khoa trương vỗ vỗ ngực, Trương Nhất Manh không còn tâm trạng để đá đểu chọc tức anh nữa, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại lời Trương Ninh Hi vừa nói.
“Kết hôn…” Trương Nhất Manh không thể nào tin nổi: “Sao tôi chưa bao giờ thấy bạn gái của Trương Ninh Trí…”
Vẻ mặt Trương Ninh Hi tỏ ra khó hiểu: “Ai nói với cô cô ta là bạn gái của anh hai tôi?”
Trương Nhất Manh lại càng không hiểu: “Cô ấy không phải bạn gái của Trương Ninh Trí? Vậy sao lúc nãy anh bảo hai người họ sẽ kết hôn.”
Trương Ninh Hi nói: “Tôi chỉ nói là “sau này” bọn họ có thể sẽ kết hôn thôi! Hà Lôi có cảm tình với anh hai tôi, lại thêm tính cách của Hà Lôi, chậc… Quá mạnh mẽ, anh hai tôi lại là một tên cuồng công việc không biết chăm sóc con gái… So với cô ta, anh hai tôi thậm chí còn quan tâm chăm sóc lo lắng cho tôi và Ninh Giản hơn, cho nên chỉ có hai người họ hiểu rằng sau này họ sẽ kết hôn, không có nghĩa là bây giờ họ đang yêu nhau, hiểu chưa?! Bây giờ hai người họ không can thiệp vào chuyện của nhau, thỉnh thoảng đi ăn bữa cơm, thỉnh thoảng quan tâm lẫn nhau, nhưng không có nghĩa là sẽ nói lên điều gì khác, hiểu chưa?! Nhà họ Hà và nhà họ Trương căn bản chỉ là liên hôn, sau khi kết hôn xong thì chẳng ai can thiệp vào cuộc sống của ai… Cô hiểu chưa?!”
Trương Ninh Hi nói cả một tràng dài, Trương Nhất Manh nghe mà thấy choáng váng, hồi lâu sau cô mới nói: “Ra là vậy… Sao tôi lại thấy Trương Ninh Trí đáng thương thế này.”
Trương Ninh Hi: “…”
“Cô có hiểu không vậy -_-” Trương Ninh Hi nhìn Trương Nhất Manh, “Bọn họ kết hôn cũng chẳng khác gì không kết hôn vậy.”
Trương Nhất Manh nói: “Haiz, thôi, quan niệm về hôn nhân của tôi vốn khác mấy người mà, tôi cảm thấy kết hôn dĩ nhiên phải với người mình thích mới đúng chứ.”
Trương Ninh Hi nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng anh hai thì khác… Nói một cách chính xác thì, anh ấy vốn là muốn kết hôn với Hà Lôi.”
Trương Nhất Manh bất mãn nói: “Anh có ý gì chứ? Trương Ninh Trí tự trói buộc mình như vậy, chắc hẳn cũng vì muốn để cho anh và Trương Ninh Giản được tự do yêu đương thôi.”
Trương Ninh Hi cười to: “Cô thật ngốc nghếc… Có rất nhiều chuyện cô không hiểu, cô nghĩ vậy cũng không có gì đáng trách.”
Trương Nhất Manh lại càng không hiểu: “Anh đang nói gì vậy?”
Trương Ninh Hi vỗ vỗ đầu Trương Nhất Manh: “Mẹ, biết quá nhiều chuyện cũng chẳng có lợi gì, tốt nhất là đừng hỏi.”
Trương Nhất Manh đáp “ừm”, sau đó bỗng nhiên vỗ tay nói: “Đúng rồi, Ninh Giản nói với tôi anh ta mơ một giấc mơ, hình như mơ thấy ba của các người, nói cái gì mà ông ấy chỉ có ba đứa con trai… Tôi thì cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng nói không chừng nó có liên quan đến chuyện mất trí nhớ của anh ta nên thông báo với anh một câu.”
Trương Ninh Hi ngẩn người, bỗng nhiên cười nói: “Cô đoán đúng, giấc mộng đó đúng là liên quan đến trí nhớ của nó.”
“Hả?” Trương Nhất Manh ngẩn người.f
“Ba của chúng tôi trước khi chết đúng là có nói như vậy.” Trương Ninh Hi cười cười, “Nhưng cô đừng nói chuyện này với anh hai, tôi nghĩ anh ấy không muốn nghe đâu.”
Trương Nhất Manh không hiểu ra sao: “Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?”
Trương Ninh Hi lắc đầu: “Không có gì, dù gì cũng không liên quan đến cô… Tôi thấy trí nhớ của Ninh Giản đang từ từ khôi phục lại rồi, cô sắp đạt được ước mơ tự do rồi đấy. Đừng vì sự tò mò mà đi tìm hiểu những chuyện khác, biết những chuyện đó không tốt gì cho cô đâu.”
Trương Nhất Manh ngẩn người, nói: “Không biết thì không biết thôi, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi mà…”
Nhưng mà cô thật sự rất muốn biết vì sao không được nói chuyện này cho Trương Ninh Trí nghe… Có điều, haizz… thôi đi…
“Ừm..” Ánh mắt Trương Ninh Hi chuyển dời, dừng lại trên người Trương Nhất Manh: “Có phải cô thích anh hai tôi không?”
Trương Nhất Manh lắp ba lắp bắp nói: “Anh nói cái gì vậy hả? Đừng nói bậy!”
Trương Ninh Hi cười to: “Trước khi nói tôi nghĩ bậy thì nên cố gắng che cái mặt đang đỏ lên với giọng nói lắp bắp đi.”
Trương Nhất Manh đuối lí, chỉ bỏ lại một câu “Tôi không nói với anh nữa” rồi chạy đi mất.,
“Haiz, con gái.” Trương Ninh Hi lắc đầu.
×××
Thích một người sẽ có tâm trạng như thế nào nhỉ?
Lần đầu tiên khi cô thích một người là lúc còn học trung học, những cô nữ sinh trung học ai mà chẳng thích những anh chàng đẹp trai, hay là học giỏi, hoặc giỏi thể thao cũng được (nhất là bóng rổ, nữ sinh trung học đặc biệt thích những người chơi bóng rổ, đá banh cũng có không ít người mê, đặc biệt giỏi về chay cự li dài càng tốt…”)
Còn những người hội tụ tất cả những tố chất đó dĩ nhiên sẽ nổi bật hơn người, khi Trương Nhất Manh học trung học từng gặp một người con trai như thế, là lớp trưởng lớp bên cạnh, vừa học giỏi, dáng người cao ráo, đứng giữa đám con trai lúc đó phải nói là hạc trong bầy gà, khi cười còn lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ nữa.
Lớp của Trương Nhất Manh và lớp cậu bạn đó thường thi đấu khi học thể dục với nhau, lần nào Trương Nhất Manh cũng đi xem, ngoài mặt thì nói là cổ vũ cho con trai lớp mình nhưng thực tế là để ngắm cậu bạn đó, đó là lần đầu tiên Trương Nhất Manh biết cái gì gọi là “tim đập nhanh”, có điều khi đó cô chẳng dám nghĩ nhiều đến chuyện này, vẫn xem học tập mới là chuyện quan trọng nhất, sau khi lên đại học rồi cô có từng tìm ảnh cậu bạn đó xem lại, phát hiện cậu ấy vẫn chỉ như thế -_- dường như con trai trổ mã sớm thì chỉ cao được bấy nhiêu đó thôi…
Sau đó Trương Nhất Manh cũng có nghe được tin tức của cậu ta, cậu ta sắp kết hôn, nhớ đến lúc đó mà cô vẫn còn thấy bùi ngùi xúc động.
Trung học và đại học đều như nhau, từng thích người khác, cũng từng được người thích, nhưng không có một tình cảm nào đi đến được phút cuối cả, tính cách của Trương Nhất Manh có phần bị động, trước mặt người lạ thường bị gọi là “nhút nhát”, cho dù có thích cũng không dám nói ra, được tỏ tình lại càng không biết làm sao, không thích người ta cũng không dám từ chối, sợ làm tổn thương đến lòng tự ái của người ta…
Khi ấy cô đúng là một cô gái ngốc nghếch, nhưng nghĩ lại thì phần lớn những cô gái vào tuổi đó đều ngốc nghếch như vậy…
Nhưng có một điều được xác định là, một khi tình cảm đó bị phát hiện hoặc tự mình nói ra, thì tâm trạng thích người khác ấy, cũng càng lúc càng trở nên mạnh mẽ…
Trương Nhất Manh che gương mặt đỏ ửng vì ngượng của mình lại.
-++-
Trương Ninh Trí nghỉ ngơi vài ngày, Trương Nhất Manh nhờ vậy cũng tránh được mấy buổi tập nhảy, nhưng Trương Ninh Trí không phải hạng vừa, vết thương vừa tốt lên đã nghiêm khắc kéo Trương Nhất Manh đi tập nhảy.
Trong phòng tập nhảy.
Trương Nhất Manh lúng túng nói: “Anh… Anh nhất định phải ép tôi tập nhảy sao? Lỡ tôi lại giẫm phải chân anh hay lại động vào vết thương của anh thì sao…”
Trương Ninh Trí bình tĩnh nói: “Vậy nên cô càng phải cẩn thận.”
Được rồi, anh lạnh lắm, giỏi lắm, bây giờ đang lấy thân thể ra ép Trương Nhất Manh tôi phải nhảy cho tốt hay sao?
Trương Nhất Manh âm thầm rơi lệ trong lòng, cô thì hồi hộp sắp chết rồi, nhưng mà Trương Ninh Trí thì … chẳng khác gì… đổ dầu vào lửa…
Sợ thì sợ, nếu cô mà dám nói không muốn tập chắc chắn Trương Ninh Trí sẽ nói thêm mấy câu kiểu như “Tôi không phải đang thương lượng với cô” hay những lời đại loại như vậy làm cho người ta chỉ muốn điên tiết, vậy nên Trương Nhất Manh chỉ có thể ngoan ngoãn để Trương Ninh Trí lại ôm eo cô, bắt đầu nhảy theo bước Trương Ninh Trí. Ai Là Mẹ Anh
Có lẽ là ông trời thấy Trương Nhất Manh quá đáng thương, lần này bước nhảy của cô nhịp nhàng hơn nhiều, nếu như lúc trước là một nàng tiêng cá vừa được biến thành người, đang tập tễng bước đi như đứng trên ngàn mũi dao thì nay đã trở thành một nàng tiên cá ngọc ngà, dù bên dưới có là nền đất trơn phẳng hay ngàn mũi dao cũng có thể không sợ hãi mà bước đi…
Cái ví dụ nhảm nhí gì thế này =.=
Trương Nhất Manh vừa cẩn thận nhảy, vừa lén nhìn sắc mặt Trương Ninh Trí, gương mặt anh rất trầm tĩnh, trầm tĩnh như mấy ngày trước chưa từng bị thương vậy, nét mặt lạnh lùng, làm cho cô không thể nào biết được anh đang suy nghĩ gì, Trương Nhất Manh càng nhìn càng lơ đãng, cho đến khi Trương Ninh Trí khẽ cau mày, cô mới nhận ra mình lại không cẩn thận giẫm lên chân Trương Ninh Trí
“Xin lỗi…” Trương Nhất Manh nhanh chóng dừng lại, buồn bã nói.
Trương Ninh Trí nói: “Không sao, cô làm tốt lắm.”
Trương Nhất Manh nghe Trương Ninh Trí nói vậy nhưng không biết anh có nói thật không, đỏ mặt cúi đầu, Trương Ninh Trí và Trương Nhất Manh tập luyện thêm chốc lát, cuối cùng dùng tốc độ nhảy bình thường cũng không có vấn đề gì, Trương Ninh Trí hiếm khi mỉm cười nói: “Tiến bộ thần tốc.”
Trương Nhất Manh được Trương Ninh Trí khen có phần vui vẻ, gật đầu không nói gì, lúc này trời đã tối, Trương Ninh Giản cũng đã kết thúc buổi học, thầy giáo dạy lễ nghi và Trương Ninh Giản cùng đi đến, thầy giáo báo cáo với Trương Ninh Trí một vài tình huống cơ bản, cốt yếu cũng là khen Trương Ninh Giản học nhanh, không còn gì cần thiết để học nữa, chỉ cần chú ý thêm vài điểm nữa là được.
Trương Nhất Manh vừa nghe vừa vui vẻ bước đến bên cạnh Trương Ninh Giản, nhỏ giọng nói: “Thầy giáo đang khen con đó, vui không?”
Cô vừa được khen, vui tới nỗi mặt mũi đều ửng hồng hết cả, làm cho cô cũng muốn chia sẻ với Trương Ninh Giản, nào ngờ anh chẳng cười đáp, thậm chí nét mặt còn có phần lạnh lùng, “ừ” một tiếng cho qua chuyện.
Trương Nhất Manh cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Con sao vậy? Không vui à?”
Trương Ninh Giản nói: “Ừ.”
Trương Nhất Manh: “Sao vậy?”
Trương Ninh Giản lại bắt đầu giở tính trẻ con ra rồi.,
Trương Ninh Giản nói: “Tại mẹ.”
“Mẹ?” Trương Nhất Manh lại càng thấy khó hiểu, từ trưa đến giờ cô không có gặp Trương Ninh Giản, làm gì có cơ hội chọc tức anh chứ…
Trương Ninh Giản nghiêng đầu nhìn Trương Nhất Manh, đôi mắt mang theo chút ấm ức: “Mẹ càng lúc càng thích anh hai.”
Trương Nhất Manh ngơ ngác nhìn anh.
Biểu hiện của cô… rõ ràng vậy sao…?!
Trương Ninh Giản nói tiếp: “Bởi vậy nên con không vui.”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Không có gì đâu, con đừng nghĩ nhiều quá…”
Nói đến phần sau cô có chút bất lực…
Trương Ninh Giản dùng ánh mắt trong trẻo nhìn cô, làm cô không thể nào mà quát nạt như đã làm với Trương Ninh Hi, Trương Nhất Manh khó xử nói: “Con đừng suy nghĩ nhiều, mẹ không có thích Trương Ninh Trí…”
“Thôi.” Trương Ninh Giản cười cười, dịu dàng tựa đầu vào vai Trương Nhất Manh, nhỏ giọng nói: “Mẹ không biết nói dối, bởi vậy đừng cố miễn cưỡng.”
Trương Nhất Manh: “…”
“Sau này con không hỏi mẹ nữa, ít ra cũng không làm mẹ khó xử nữaa.” Giọng nói Trương Ninh Giản như bay theo gió.
Trương Nhất Manh: “… Mẹ…”
“Có điều…” Trương Ninh Giản chợt thêm vào, “Mẹ phải nhớ, anh hai cũng là con của mẹ, mẹ không được có tình cảm khác đâu đó.”
Trương Nhất Manh: “= =…”
Cô vốn là có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bây giờ chẳng còn gì để nói nữa…
Bởi vì trong khoảnh khắc mà anh nói ra câu đó, cô lại cảm thấy lời nói của Trương Ninh Giản rất có lý… Đúng là bị tẩy não rồi…
Đợi đến khi thầy giáo rời khỏi, Trương Ninh Giản và Trương Nhất Manh đều tỏ ra như không có chuyện, điều này làm cho Trương Nhất Manh cảm thấy rằng, Trương Ninh Giản đã trưởng thành hơn nhiều rồi….
-++-
Thời gian như thôi đưa, mới đó mà tiệc sinh nhật của Trương Ninh Giản càng lúc càng gần, Trương Ninh Trí đã sớm dặn người làm đi may một bộ quần áo cho Trương Nhất Manh, bởi vì thân phận của cô là “Bạn gái của Trương Ninh Giản”, vậy nên quần áo phải hợp với quần áo của Trương Ninh Giản, đồ dự tiệc của Trương Ninh Giản đã được đưa đến từ sớ, là một bộ tây trang màu trắng nho nhã nhưng đường may vô cùng tinh xảo, gọn ghẽ, Trương Ninh Giản mặc vào hoàn toàn để lộ ra ưu điểm của mình, tựa như một pho tượng trắng thanh cao quý phái.
Phần tóc mái loà xoà của anh bị cắt đi hết, khoe cái trán trơn bóng và đôi lông mày mạnh mẽ, tuy gương mặt Trương Ninh Giản có phần nhu hoà nhưng lại phối hợp rất tốt, đôi lông mày đó càng giúp anh toát lên khí khái nam nhi, nếu như anh yên lặng không cười trông lại càng nghiêm túc, chững chạc hơn.
Sau khi đã được dạy dỗ, khoé môi anh lúc nào cũng nở nụ cười nhạt, vừa không tỏ ra nhiệt tình quá, vừa không làm cho người khác cảm thấy khó chịu, vừa đủ, gần như không có sơ hở nào.
Trên thực tế thì trừ được dạy về cách phải cười như thế, đi đứng thế nào còn phải nhớ tên những người trên ảnh, phòng khi có người quen đến chào hỏi còn nhận ra, mà Trương Nhất Manh cũng bi thảm bị bắt học theo, bởi vì nếu Trương Ninh Giản có quên thì còn có cô ở bên cạnh nhắc nhở…
Trương Ninh Giản dùng dáng vẻ lịch sự mà không hề mất phong độ đàn ông nhìn Trương Nhất Manh, nói: “Nhất Manh, như vậy được chưa?”
Trương Nhất Manh nhịn cười nói: “Rất tốt.”
Trương Ninh Giản: “Nhất Manh, sao mặt em đỏ quá vậy?”
Trương Nhất Manh: “Con gọi mẹ như vậy dĩ nhiên cảm thấy kì cục rồi, chẳng khác gì đang diễn phim Quỳnh Dao vậy.” cảm giác thật giống như đang diễn Quỳnh Dao kịch!”
Trương Ninh Giản bình tĩnh nói: “Vậy con nên gọi mẹ là gì? Anh hai nói khi có người lạ không được gọi mẹ là mẹ… Hay là gọi Manh Manh?”
Trương Nhất Manh suýt nữa thì phun hết nước miếng lên mặt anh: “Không cần không cần, Nhất Manh là được rồi, Nhất Manh là được rồi.”
Trương Ninh Giản gật đầu: “Nhất Manh.”
Trương Nhất Manh nói: “Mấy cái ảnh đó con có nhớ tên hết chưa?”
Trương Ninh Giản không chút do dự nói: “Học xong từ lâu rồi.”
“Ừm…” Trương Nhất Manh gật đầu, cô hỏi như vậy cũng vì cô chẳng nhớ được gì nhiều, nhiều người cần nhớ như vậy mà, chỉ sợ lúc Trương Ninh Giản cần nhắc thì cô lại không giúp được thôi.
Trương Ninh Giản nói: “Mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Trương Nhất Manh quýnh lên: “Mẹ không có sợ mà, tại lo lắng cho con thôi… Nhưng mà nhìn con tự tin lắm phải không? Vậy thì tốt rồi.”
Trương Ninh Giản nhìn cô cười cười.
Vài ngày sau, đồ dự tiệc của Trương Nhất Manh cũng được đưa đến, là một bộ váy màu trắng, nửa phần trên thì có vài viên đá đính lên lấp lánh, đẹp mà không thừa, xuống đến chỗ đầu gối thì có vài tua rua mỏng, mỗi lần cử động là chúng lại nhịp nhàng chuyển động, phối cùng chiếc giày cao gót đáng yêu, người trang điểm tạo một kiểu tóc ngắn gọn nhất cho Trương Nhất Manh, bên tai là một chiếc kẹp tóc có đính kim cương, tạo hình tuy đơn giản nhưng không kém phần xinh đẹp, đứng cạnh Trương Ninh Giản chẳng khác gì một đôi uyên ương thật sự.
Trương Ninh Hi ở bên cạnh khoa trương vỗ tay: “Đúng là Kim đồng ngọc nữ mà!”
Trương Nhất Manh trợn mắt nhìn anh, Trương Ninh Giản lại vui vẻ nghiêng đầu nhìn Trương Nhất Manh, cô thấy vậy cũng cười cười nhìn anh.
Quần áo của Trương Ninh Hi và Trương Nhất Manh đều đã được chuẩn bị xong, đều lấy phong cách đơn giản nhưng chững chạc làm chủ, chỉ khác nhau ỏ chỗ, Trương Ninh Hi mặc chiếc áo sơmi màu hồng ở bên trong, nhìn cực kì lãng tử, Trương Nhất Manh nhịn không được, cười một hồi lâu, Trương Ninh Hi không thèm để ý đến cô, để nhà tạo mẫu làm một kiểu tóc lãng tử cho hợp với bộ quần áo, còn Trương Ninh Trí thì chẳng khác ngày thường là bao.
Những chuyện cần phải làm cuối cùng là mở tiệc chiêu đãi khách và trang trí hội trường, mà hội trường không phải ở ngôi biệt thự dưới chân núi – – Trương Nhất Manh phát hiện, nơi này khá là bí mật, thường không mời khách đến đây, hội trường nằm trong một căn biệt thự khác ven biển thành phố A, sau khi Trương Nhất Manh biết suýt nữa thì ngất xỉu, lần đầu tiên cô cảm nhận được sâu sắc cái gọi là mối hận giữa nông dân với giai cấp quý tộc…
Những chuyện này không đến phiên Trương Nhất Manh cô phải lo, nhảy nhót cũng đã tập xong cả rồi, căn bản chẳng còn vấn đề gì nữa, Trương Ninh Hi chợt bước tới bên cạnh Trương Nhất Manh như hồn ma, nói: “Cô có muốn mời Tề Phỉ đến không?”
Trương Nhất Manh nói: “Mời đến cũng được, nhưng tôi sợ nó không đến thôi, nó không thích mấy bữa tiệc kiểu này lắm, huống chi cũng chẳng có mấy người quen biết.”
Cô nàng chắc hẳn sẽ khó xử lắm, huống chi Tề Phỉ còn rất thẳng tính nữa, đối với những người không quen thì ngay cả một nụ cười cô cũng keo kiệt.
“Tôi sợ cô lúc đó đứng một mình bơ vơ thì sẽ khó xử lắm.” Trương Ninh Hi nghiêm túc nói: “Cô xem xem, đến lúc đó cô nhất định sẽ là tiêu điểm, khi Ninh Giản bị kéo đi mất thì chỉ còn lại mình cô, lúc đó sẽ có một đống người nhìn chằm chằm vào cô, khó chịu bao nhiêu… Kêu Tề Phỉ đến, cô ta sẽ giúp cô quét hết đám người dư thừa đó đi.”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Anh làm như nó là pháp sư đuổi tà vậy…”
Có điều lời Trương Ninh Hi nói không phải không có lý, Trương Nhất Manh nghĩ vậy liền gọi điện cho Tề Phỉ, Tề Phỉ mới đầu cũng không có ý định đến, nhưng nghe Trương Nhất Manh than vắn thở dài, băn khoăn một hồi rồi cũng gật đầu, làm cho Trương Nhất Manh cảm động không thôi.
Thời gian đến bữa tiệc càng lúc càng gần, 1 ngày trước khi sinh nhật Trương Ninh Giản, Trương Nhất Manh cố tình không đi ngủ, đợi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ ghé đầu vào tai Trương Ninh Giản nói nhỏ: “Chúc mừng sinh nhật”, ai mà ngờ Trương Ninh Giản chưa có ngủ, nghe Trương Nhất Manh nói vậy lập tức mở mắt.
Trương Nhất Manh: “… Sao con còn chưa ngủ…”
Trương Ninh Giản nói: “Nãy giờ mẹ xoay qua xoay lại con đã tỉnh rồi.”
Trương Nhất Manh lúng túng nói: “Vậy à, xin lỗi…”
Trương Ninh Giản cười rất vui vẻ: “Có phải vì muốn chúc con sinh nhật vui vẻ nên mẹ cố ý không ngủ phải không?”
Trương Nhất Manh gật đầu: “Ừm, con nghe thấy không?”
Trương Ninh Giản đáp “có” một tiếng, cọ cọ đầu vào ngực Trương Nhất Manh: “Cảm ơn mẹ, con rất là vui.”
Trương Nhất Manh buồn cười sờ sờ đầu Trương Ninh Giản: “Ninh Giản lại lớn thêm 1 tuổi rồi nha.”
“Dạ.” Trương Ninh Giản lấy tay vòng qua eo Trương Nhất Manh, dính sát vào người cô như con gấu Koala, giọng nói có phần miễn cưỡng: “Năm nay mẹ cũng phải ở cạnh con đó.”
Trương Nhất Manh cười cười, nói: “Ừ.”
Trương Ninh Giản đợi Trương Nhất Manh chìm vào giấc mộng rồi, cẩn thận ngồi dậy, mở đèn bàn lên, chỉnh ánh sáng xuống mức thấp nhất, dưới ánh đèn yếu ớt mà viết nhật kí.
【 Nhật kí của Trương Ninh Giản 】
Hôm nay mẹ vì mình mà cố ý đợi đến mười hai giờ mới ngủ, chỉ vì muốn cho mình một sinh nhật vui vẻ!
Yêu mẹ quá đi, mẹ thật là đáng yêu mà!
Dù cho mẹ có thích anh hai cũng không sao, mẹ sẽ không đợi đến mười hai giờ để chúc anh hai sinh nhật vui vẻ đâu.
Bởi vì người ngủ với mẹ chính là mình!
Trương Ninh Hi cũng bị Trương Nhất Manh làm cho sợ mất vía: “Đúng vậy! Sao cô lại quát lớn vậy chứ, làm tôi giật cả mình..”
Anh khoa trương vỗ vỗ ngực, Trương Nhất Manh không còn tâm trạng để đá đểu chọc tức anh nữa, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại lời Trương Ninh Hi vừa nói.
“Kết hôn…” Trương Nhất Manh không thể nào tin nổi: “Sao tôi chưa bao giờ thấy bạn gái của Trương Ninh Trí…”
Vẻ mặt Trương Ninh Hi tỏ ra khó hiểu: “Ai nói với cô cô ta là bạn gái của anh hai tôi?”
Trương Nhất Manh lại càng không hiểu: “Cô ấy không phải bạn gái của Trương Ninh Trí? Vậy sao lúc nãy anh bảo hai người họ sẽ kết hôn.”
Trương Ninh Hi nói: “Tôi chỉ nói là “sau này” bọn họ có thể sẽ kết hôn thôi! Hà Lôi có cảm tình với anh hai tôi, lại thêm tính cách của Hà Lôi, chậc… Quá mạnh mẽ, anh hai tôi lại là một tên cuồng công việc không biết chăm sóc con gái… So với cô ta, anh hai tôi thậm chí còn quan tâm chăm sóc lo lắng cho tôi và Ninh Giản hơn, cho nên chỉ có hai người họ hiểu rằng sau này họ sẽ kết hôn, không có nghĩa là bây giờ họ đang yêu nhau, hiểu chưa?! Bây giờ hai người họ không can thiệp vào chuyện của nhau, thỉnh thoảng đi ăn bữa cơm, thỉnh thoảng quan tâm lẫn nhau, nhưng không có nghĩa là sẽ nói lên điều gì khác, hiểu chưa?! Nhà họ Hà và nhà họ Trương căn bản chỉ là liên hôn, sau khi kết hôn xong thì chẳng ai can thiệp vào cuộc sống của ai… Cô hiểu chưa?!”
Trương Ninh Hi nói cả một tràng dài, Trương Nhất Manh nghe mà thấy choáng váng, hồi lâu sau cô mới nói: “Ra là vậy… Sao tôi lại thấy Trương Ninh Trí đáng thương thế này.”
Trương Ninh Hi: “…”
“Cô có hiểu không vậy -_-” Trương Ninh Hi nhìn Trương Nhất Manh, “Bọn họ kết hôn cũng chẳng khác gì không kết hôn vậy.”
Trương Nhất Manh nói: “Haiz, thôi, quan niệm về hôn nhân của tôi vốn khác mấy người mà, tôi cảm thấy kết hôn dĩ nhiên phải với người mình thích mới đúng chứ.”
Trương Ninh Hi nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng anh hai thì khác… Nói một cách chính xác thì, anh ấy vốn là muốn kết hôn với Hà Lôi.”
Trương Nhất Manh bất mãn nói: “Anh có ý gì chứ? Trương Ninh Trí tự trói buộc mình như vậy, chắc hẳn cũng vì muốn để cho anh và Trương Ninh Giản được tự do yêu đương thôi.”
Trương Ninh Hi cười to: “Cô thật ngốc nghếc… Có rất nhiều chuyện cô không hiểu, cô nghĩ vậy cũng không có gì đáng trách.”
Trương Nhất Manh lại càng không hiểu: “Anh đang nói gì vậy?”
Trương Ninh Hi vỗ vỗ đầu Trương Nhất Manh: “Mẹ, biết quá nhiều chuyện cũng chẳng có lợi gì, tốt nhất là đừng hỏi.”
Trương Nhất Manh đáp “ừm”, sau đó bỗng nhiên vỗ tay nói: “Đúng rồi, Ninh Giản nói với tôi anh ta mơ một giấc mơ, hình như mơ thấy ba của các người, nói cái gì mà ông ấy chỉ có ba đứa con trai… Tôi thì cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng nói không chừng nó có liên quan đến chuyện mất trí nhớ của anh ta nên thông báo với anh một câu.”
Trương Ninh Hi ngẩn người, bỗng nhiên cười nói: “Cô đoán đúng, giấc mộng đó đúng là liên quan đến trí nhớ của nó.”
“Hả?” Trương Nhất Manh ngẩn người.f
“Ba của chúng tôi trước khi chết đúng là có nói như vậy.” Trương Ninh Hi cười cười, “Nhưng cô đừng nói chuyện này với anh hai, tôi nghĩ anh ấy không muốn nghe đâu.”
Trương Nhất Manh không hiểu ra sao: “Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?”
Trương Ninh Hi lắc đầu: “Không có gì, dù gì cũng không liên quan đến cô… Tôi thấy trí nhớ của Ninh Giản đang từ từ khôi phục lại rồi, cô sắp đạt được ước mơ tự do rồi đấy. Đừng vì sự tò mò mà đi tìm hiểu những chuyện khác, biết những chuyện đó không tốt gì cho cô đâu.”
Trương Nhất Manh ngẩn người, nói: “Không biết thì không biết thôi, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi mà…”
Nhưng mà cô thật sự rất muốn biết vì sao không được nói chuyện này cho Trương Ninh Trí nghe… Có điều, haizz… thôi đi…
“Ừm..” Ánh mắt Trương Ninh Hi chuyển dời, dừng lại trên người Trương Nhất Manh: “Có phải cô thích anh hai tôi không?”
Trương Nhất Manh lắp ba lắp bắp nói: “Anh nói cái gì vậy hả? Đừng nói bậy!”
Trương Ninh Hi cười to: “Trước khi nói tôi nghĩ bậy thì nên cố gắng che cái mặt đang đỏ lên với giọng nói lắp bắp đi.”
Trương Nhất Manh đuối lí, chỉ bỏ lại một câu “Tôi không nói với anh nữa” rồi chạy đi mất.,
“Haiz, con gái.” Trương Ninh Hi lắc đầu.
×××
Thích một người sẽ có tâm trạng như thế nào nhỉ?
Lần đầu tiên khi cô thích một người là lúc còn học trung học, những cô nữ sinh trung học ai mà chẳng thích những anh chàng đẹp trai, hay là học giỏi, hoặc giỏi thể thao cũng được (nhất là bóng rổ, nữ sinh trung học đặc biệt thích những người chơi bóng rổ, đá banh cũng có không ít người mê, đặc biệt giỏi về chay cự li dài càng tốt…”)
Còn những người hội tụ tất cả những tố chất đó dĩ nhiên sẽ nổi bật hơn người, khi Trương Nhất Manh học trung học từng gặp một người con trai như thế, là lớp trưởng lớp bên cạnh, vừa học giỏi, dáng người cao ráo, đứng giữa đám con trai lúc đó phải nói là hạc trong bầy gà, khi cười còn lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ nữa.
Lớp của Trương Nhất Manh và lớp cậu bạn đó thường thi đấu khi học thể dục với nhau, lần nào Trương Nhất Manh cũng đi xem, ngoài mặt thì nói là cổ vũ cho con trai lớp mình nhưng thực tế là để ngắm cậu bạn đó, đó là lần đầu tiên Trương Nhất Manh biết cái gì gọi là “tim đập nhanh”, có điều khi đó cô chẳng dám nghĩ nhiều đến chuyện này, vẫn xem học tập mới là chuyện quan trọng nhất, sau khi lên đại học rồi cô có từng tìm ảnh cậu bạn đó xem lại, phát hiện cậu ấy vẫn chỉ như thế -_- dường như con trai trổ mã sớm thì chỉ cao được bấy nhiêu đó thôi…
Sau đó Trương Nhất Manh cũng có nghe được tin tức của cậu ta, cậu ta sắp kết hôn, nhớ đến lúc đó mà cô vẫn còn thấy bùi ngùi xúc động.
Trung học và đại học đều như nhau, từng thích người khác, cũng từng được người thích, nhưng không có một tình cảm nào đi đến được phút cuối cả, tính cách của Trương Nhất Manh có phần bị động, trước mặt người lạ thường bị gọi là “nhút nhát”, cho dù có thích cũng không dám nói ra, được tỏ tình lại càng không biết làm sao, không thích người ta cũng không dám từ chối, sợ làm tổn thương đến lòng tự ái của người ta…
Khi ấy cô đúng là một cô gái ngốc nghếch, nhưng nghĩ lại thì phần lớn những cô gái vào tuổi đó đều ngốc nghếch như vậy…
Nhưng có một điều được xác định là, một khi tình cảm đó bị phát hiện hoặc tự mình nói ra, thì tâm trạng thích người khác ấy, cũng càng lúc càng trở nên mạnh mẽ…
Trương Nhất Manh che gương mặt đỏ ửng vì ngượng của mình lại.
-++-
Trương Ninh Trí nghỉ ngơi vài ngày, Trương Nhất Manh nhờ vậy cũng tránh được mấy buổi tập nhảy, nhưng Trương Ninh Trí không phải hạng vừa, vết thương vừa tốt lên đã nghiêm khắc kéo Trương Nhất Manh đi tập nhảy.
Trong phòng tập nhảy.
Trương Nhất Manh lúng túng nói: “Anh… Anh nhất định phải ép tôi tập nhảy sao? Lỡ tôi lại giẫm phải chân anh hay lại động vào vết thương của anh thì sao…”
Trương Ninh Trí bình tĩnh nói: “Vậy nên cô càng phải cẩn thận.”
Được rồi, anh lạnh lắm, giỏi lắm, bây giờ đang lấy thân thể ra ép Trương Nhất Manh tôi phải nhảy cho tốt hay sao?
Trương Nhất Manh âm thầm rơi lệ trong lòng, cô thì hồi hộp sắp chết rồi, nhưng mà Trương Ninh Trí thì … chẳng khác gì… đổ dầu vào lửa…
Sợ thì sợ, nếu cô mà dám nói không muốn tập chắc chắn Trương Ninh Trí sẽ nói thêm mấy câu kiểu như “Tôi không phải đang thương lượng với cô” hay những lời đại loại như vậy làm cho người ta chỉ muốn điên tiết, vậy nên Trương Nhất Manh chỉ có thể ngoan ngoãn để Trương Ninh Trí lại ôm eo cô, bắt đầu nhảy theo bước Trương Ninh Trí. Ai Là Mẹ Anh
Có lẽ là ông trời thấy Trương Nhất Manh quá đáng thương, lần này bước nhảy của cô nhịp nhàng hơn nhiều, nếu như lúc trước là một nàng tiêng cá vừa được biến thành người, đang tập tễng bước đi như đứng trên ngàn mũi dao thì nay đã trở thành một nàng tiên cá ngọc ngà, dù bên dưới có là nền đất trơn phẳng hay ngàn mũi dao cũng có thể không sợ hãi mà bước đi…
Cái ví dụ nhảm nhí gì thế này =.=
Trương Nhất Manh vừa cẩn thận nhảy, vừa lén nhìn sắc mặt Trương Ninh Trí, gương mặt anh rất trầm tĩnh, trầm tĩnh như mấy ngày trước chưa từng bị thương vậy, nét mặt lạnh lùng, làm cho cô không thể nào biết được anh đang suy nghĩ gì, Trương Nhất Manh càng nhìn càng lơ đãng, cho đến khi Trương Ninh Trí khẽ cau mày, cô mới nhận ra mình lại không cẩn thận giẫm lên chân Trương Ninh Trí
“Xin lỗi…” Trương Nhất Manh nhanh chóng dừng lại, buồn bã nói.
Trương Ninh Trí nói: “Không sao, cô làm tốt lắm.”
Trương Nhất Manh nghe Trương Ninh Trí nói vậy nhưng không biết anh có nói thật không, đỏ mặt cúi đầu, Trương Ninh Trí và Trương Nhất Manh tập luyện thêm chốc lát, cuối cùng dùng tốc độ nhảy bình thường cũng không có vấn đề gì, Trương Ninh Trí hiếm khi mỉm cười nói: “Tiến bộ thần tốc.”
Trương Nhất Manh được Trương Ninh Trí khen có phần vui vẻ, gật đầu không nói gì, lúc này trời đã tối, Trương Ninh Giản cũng đã kết thúc buổi học, thầy giáo dạy lễ nghi và Trương Ninh Giản cùng đi đến, thầy giáo báo cáo với Trương Ninh Trí một vài tình huống cơ bản, cốt yếu cũng là khen Trương Ninh Giản học nhanh, không còn gì cần thiết để học nữa, chỉ cần chú ý thêm vài điểm nữa là được.
Trương Nhất Manh vừa nghe vừa vui vẻ bước đến bên cạnh Trương Ninh Giản, nhỏ giọng nói: “Thầy giáo đang khen con đó, vui không?”
Cô vừa được khen, vui tới nỗi mặt mũi đều ửng hồng hết cả, làm cho cô cũng muốn chia sẻ với Trương Ninh Giản, nào ngờ anh chẳng cười đáp, thậm chí nét mặt còn có phần lạnh lùng, “ừ” một tiếng cho qua chuyện.
Trương Nhất Manh cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Con sao vậy? Không vui à?”
Trương Ninh Giản nói: “Ừ.”
Trương Nhất Manh: “Sao vậy?”
Trương Ninh Giản lại bắt đầu giở tính trẻ con ra rồi.,
Trương Ninh Giản nói: “Tại mẹ.”
“Mẹ?” Trương Nhất Manh lại càng thấy khó hiểu, từ trưa đến giờ cô không có gặp Trương Ninh Giản, làm gì có cơ hội chọc tức anh chứ…
Trương Nhất Manh ngơ ngác nhìn anh.
Biểu hiện của cô… rõ ràng vậy sao…?!
Trương Ninh Giản nói tiếp: “Bởi vậy nên con không vui.”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Không có gì đâu, con đừng nghĩ nhiều quá…”
Nói đến phần sau cô có chút bất lực…
Trương Ninh Giản dùng ánh mắt trong trẻo nhìn cô, làm cô không thể nào mà quát nạt như đã làm với Trương Ninh Hi, Trương Nhất Manh khó xử nói: “Con đừng suy nghĩ nhiều, mẹ không có thích Trương Ninh Trí…”
“Thôi.” Trương Ninh Giản cười cười, dịu dàng tựa đầu vào vai Trương Nhất Manh, nhỏ giọng nói: “Mẹ không biết nói dối, bởi vậy đừng cố miễn cưỡng.”
Trương Nhất Manh: “…”
“Sau này con không hỏi mẹ nữa, ít ra cũng không làm mẹ khó xử nữaa.” Giọng nói Trương Ninh Giản như bay theo gió.
Trương Nhất Manh: “… Mẹ…”
“Có điều…” Trương Ninh Giản chợt thêm vào, “Mẹ phải nhớ, anh hai cũng là con của mẹ, mẹ không được có tình cảm khác đâu đó.”
Trương Nhất Manh: “= =…”
Cô vốn là có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bây giờ chẳng còn gì để nói nữa…
Bởi vì trong khoảnh khắc mà anh nói ra câu đó, cô lại cảm thấy lời nói của Trương Ninh Giản rất có lý… Đúng là bị tẩy não rồi…
Đợi đến khi thầy giáo rời khỏi, Trương Ninh Giản và Trương Nhất Manh đều tỏ ra như không có chuyện, điều này làm cho Trương Nhất Manh cảm thấy rằng, Trương Ninh Giản đã trưởng thành hơn nhiều rồi….
-++-
Thời gian như thôi đưa, mới đó mà tiệc sinh nhật của Trương Ninh Giản càng lúc càng gần, Trương Ninh Trí đã sớm dặn người làm đi may một bộ quần áo cho Trương Nhất Manh, bởi vì thân phận của cô là “Bạn gái của Trương Ninh Giản”, vậy nên quần áo phải hợp với quần áo của Trương Ninh Giản, đồ dự tiệc của Trương Ninh Giản đã được đưa đến từ sớ, là một bộ tây trang màu trắng nho nhã nhưng đường may vô cùng tinh xảo, gọn ghẽ, Trương Ninh Giản mặc vào hoàn toàn để lộ ra ưu điểm của mình, tựa như một pho tượng trắng thanh cao quý phái.
Phần tóc mái loà xoà của anh bị cắt đi hết, khoe cái trán trơn bóng và đôi lông mày mạnh mẽ, tuy gương mặt Trương Ninh Giản có phần nhu hoà nhưng lại phối hợp rất tốt, đôi lông mày đó càng giúp anh toát lên khí khái nam nhi, nếu như anh yên lặng không cười trông lại càng nghiêm túc, chững chạc hơn.
Sau khi đã được dạy dỗ, khoé môi anh lúc nào cũng nở nụ cười nhạt, vừa không tỏ ra nhiệt tình quá, vừa không làm cho người khác cảm thấy khó chịu, vừa đủ, gần như không có sơ hở nào.
Trên thực tế thì trừ được dạy về cách phải cười như thế, đi đứng thế nào còn phải nhớ tên những người trên ảnh, phòng khi có người quen đến chào hỏi còn nhận ra, mà Trương Nhất Manh cũng bi thảm bị bắt học theo, bởi vì nếu Trương Ninh Giản có quên thì còn có cô ở bên cạnh nhắc nhở…
Trương Ninh Giản dùng dáng vẻ lịch sự mà không hề mất phong độ đàn ông nhìn Trương Nhất Manh, nói: “Nhất Manh, như vậy được chưa?”
Trương Nhất Manh nhịn cười nói: “Rất tốt.”
Trương Ninh Giản: “Nhất Manh, sao mặt em đỏ quá vậy?”
Trương Nhất Manh: “Con gọi mẹ như vậy dĩ nhiên cảm thấy kì cục rồi, chẳng khác gì đang diễn phim Quỳnh Dao vậy.” cảm giác thật giống như đang diễn Quỳnh Dao kịch!”
Trương Ninh Giản bình tĩnh nói: “Vậy con nên gọi mẹ là gì? Anh hai nói khi có người lạ không được gọi mẹ là mẹ… Hay là gọi Manh Manh?”
Trương Nhất Manh suýt nữa thì phun hết nước miếng lên mặt anh: “Không cần không cần, Nhất Manh là được rồi, Nhất Manh là được rồi.”
Trương Ninh Giản gật đầu: “Nhất Manh.”
Trương Nhất Manh nói: “Mấy cái ảnh đó con có nhớ tên hết chưa?”
Trương Ninh Giản không chút do dự nói: “Học xong từ lâu rồi.”
“Ừm…” Trương Nhất Manh gật đầu, cô hỏi như vậy cũng vì cô chẳng nhớ được gì nhiều, nhiều người cần nhớ như vậy mà, chỉ sợ lúc Trương Ninh Giản cần nhắc thì cô lại không giúp được thôi.
Trương Ninh Giản nói: “Mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Trương Nhất Manh quýnh lên: “Mẹ không có sợ mà, tại lo lắng cho con thôi… Nhưng mà nhìn con tự tin lắm phải không? Vậy thì tốt rồi.”
Trương Ninh Giản nhìn cô cười cười.
Vài ngày sau, đồ dự tiệc của Trương Nhất Manh cũng được đưa đến, là một bộ váy màu trắng, nửa phần trên thì có vài viên đá đính lên lấp lánh, đẹp mà không thừa, xuống đến chỗ đầu gối thì có vài tua rua mỏng, mỗi lần cử động là chúng lại nhịp nhàng chuyển động, phối cùng chiếc giày cao gót đáng yêu, người trang điểm tạo một kiểu tóc ngắn gọn nhất cho Trương Nhất Manh, bên tai là một chiếc kẹp tóc có đính kim cương, tạo hình tuy đơn giản nhưng không kém phần xinh đẹp, đứng cạnh Trương Ninh Giản chẳng khác gì một đôi uyên ương thật sự.
Trương Ninh Hi ở bên cạnh khoa trương vỗ tay: “Đúng là Kim đồng ngọc nữ mà!”
Trương Nhất Manh trợn mắt nhìn anh, Trương Ninh Giản lại vui vẻ nghiêng đầu nhìn Trương Nhất Manh, cô thấy vậy cũng cười cười nhìn anh.
Quần áo của Trương Ninh Hi và Trương Nhất Manh đều đã được chuẩn bị xong, đều lấy phong cách đơn giản nhưng chững chạc làm chủ, chỉ khác nhau ỏ chỗ, Trương Ninh Hi mặc chiếc áo sơmi màu hồng ở bên trong, nhìn cực kì lãng tử, Trương Nhất Manh nhịn không được, cười một hồi lâu, Trương Ninh Hi không thèm để ý đến cô, để nhà tạo mẫu làm một kiểu tóc lãng tử cho hợp với bộ quần áo, còn Trương Ninh Trí thì chẳng khác ngày thường là bao.
Những chuyện cần phải làm cuối cùng là mở tiệc chiêu đãi khách và trang trí hội trường, mà hội trường không phải ở ngôi biệt thự dưới chân núi – – Trương Nhất Manh phát hiện, nơi này khá là bí mật, thường không mời khách đến đây, hội trường nằm trong một căn biệt thự khác ven biển thành phố A, sau khi Trương Nhất Manh biết suýt nữa thì ngất xỉu, lần đầu tiên cô cảm nhận được sâu sắc cái gọi là mối hận giữa nông dân với giai cấp quý tộc…
Những chuyện này không đến phiên Trương Nhất Manh cô phải lo, nhảy nhót cũng đã tập xong cả rồi, căn bản chẳng còn vấn đề gì nữa, Trương Ninh Hi chợt bước tới bên cạnh Trương Nhất Manh như hồn ma, nói: “Cô có muốn mời Tề Phỉ đến không?”
Trương Nhất Manh nói: “Mời đến cũng được, nhưng tôi sợ nó không đến thôi, nó không thích mấy bữa tiệc kiểu này lắm, huống chi cũng chẳng có mấy người quen biết.”
Cô nàng chắc hẳn sẽ khó xử lắm, huống chi Tề Phỉ còn rất thẳng tính nữa, đối với những người không quen thì ngay cả một nụ cười cô cũng keo kiệt.
“Tôi sợ cô lúc đó đứng một mình bơ vơ thì sẽ khó xử lắm.” Trương Ninh Hi nghiêm túc nói: “Cô xem xem, đến lúc đó cô nhất định sẽ là tiêu điểm, khi Ninh Giản bị kéo đi mất thì chỉ còn lại mình cô, lúc đó sẽ có một đống người nhìn chằm chằm vào cô, khó chịu bao nhiêu… Kêu Tề Phỉ đến, cô ta sẽ giúp cô quét hết đám người dư thừa đó đi.”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Anh làm như nó là pháp sư đuổi tà vậy…”
Có điều lời Trương Ninh Hi nói không phải không có lý, Trương Nhất Manh nghĩ vậy liền gọi điện cho Tề Phỉ, Tề Phỉ mới đầu cũng không có ý định đến, nhưng nghe Trương Nhất Manh than vắn thở dài, băn khoăn một hồi rồi cũng gật đầu, làm cho Trương Nhất Manh cảm động không thôi.
Thời gian đến bữa tiệc càng lúc càng gần, 1 ngày trước khi sinh nhật Trương Ninh Giản, Trương Nhất Manh cố tình không đi ngủ, đợi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ ghé đầu vào tai Trương Ninh Giản nói nhỏ: “Chúc mừng sinh nhật”, ai mà ngờ Trương Ninh Giản chưa có ngủ, nghe Trương Nhất Manh nói vậy lập tức mở mắt.
Trương Nhất Manh: “… Sao con còn chưa ngủ…”
Trương Ninh Giản nói: “Nãy giờ mẹ xoay qua xoay lại con đã tỉnh rồi.”
Trương Nhất Manh lúng túng nói: “Vậy à, xin lỗi…”
Trương Ninh Giản cười rất vui vẻ: “Có phải vì muốn chúc con sinh nhật vui vẻ nên mẹ cố ý không ngủ phải không?”
Trương Nhất Manh gật đầu: “Ừm, con nghe thấy không?”
Trương Ninh Giản đáp “có” một tiếng, cọ cọ đầu vào ngực Trương Nhất Manh: “Cảm ơn mẹ, con rất là vui.”
Trương Nhất Manh buồn cười sờ sờ đầu Trương Ninh Giản: “Ninh Giản lại lớn thêm 1 tuổi rồi nha.”
“Dạ.” Trương Ninh Giản lấy tay vòng qua eo Trương Nhất Manh, dính sát vào người cô như con gấu Koala, giọng nói có phần miễn cưỡng: “Năm nay mẹ cũng phải ở cạnh con đó.”
Trương Nhất Manh cười cười, nói: “Ừ.”
Trương Ninh Giản đợi Trương Nhất Manh chìm vào giấc mộng rồi, cẩn thận ngồi dậy, mở đèn bàn lên, chỉnh ánh sáng xuống mức thấp nhất, dưới ánh đèn yếu ớt mà viết nhật kí.
【 Nhật kí của Trương Ninh Giản 】
Hôm nay mẹ vì mình mà cố ý đợi đến mười hai giờ mới ngủ, chỉ vì muốn cho mình một sinh nhật vui vẻ!
Yêu mẹ quá đi, mẹ thật là đáng yêu mà!
Dù cho mẹ có thích anh hai cũng không sao, mẹ sẽ không đợi đến mười hai giờ để chúc anh hai sinh nhật vui vẻ đâu.
Bởi vì người ngủ với mẹ chính là mình!
No comments:
Post a Comment