AI LÀ MẸ ANH Chương 5


8 giờ ngày hôm sau, Trương Nhất Manh đã đánh răng rửa mặt xong, nghe nói tám giờ rưỡi giáo viên sẽ đến, Trương Ninh Giản vẫn còn ngủ nướng, dù dì Thu không đến giục nhưng Trương Nhất Manh hiểu, những chuyện liên quan đến Trương Ninh Giản đều do cô toàn quyền phụ trách.

“Dậy mau!” Trương Nhất Manh đứng bên cạnh giường nhìn Trương Ninh Giản ngủ, len lén ngắm trộm một chút.

Ánh nắng vào sáng sớm rọi qua rèm cửa, chiếu xạ vào phòng, nghịch ngợm rải rác lên gương mặt của Trương Ninh Giản, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời trở nên mềm mại, mịn màng, hai mắt anh khépo hờ, cả người như đắm chìm trong ánh nắng, song, nhìn xuống phía dưới thì …

Đôi môi khẽ nhếch lên, đồ ngủ hoạt hình, hai tay nắm cái chăn không nỡ buông ra …

Trương Nhất Manh tỉnh táo lại, thấy Trương Ninh Giản hoàn toàn không có phản ứng gì, đành lấy tay chọt chọt lên mặt của anh: “…!”

Trương Ninh Giản phất phất tay như đang đuổi muỗi vậy, sau đó tiếp tục ngủ

Trương Nhất Manh rụt tay lại, thầm nghĩ, cảm giác thật tuyệt …

“Khụ…” Cô lắc đầu, dứt khoát giật cái chăn của Trương Ninh Giản ra: “Dậy mau! Giáo viên sắp đến rồi!”

Trương Ninh Giản không có chăn, ấm ức nhíu mày, đôi mắt vẫn chưa chịu mở ra, anh tìm kiếm cái chăn bị mất của mình, giật được một góc thì kéo mạnh về, Trương Nhất Manh còn đang đắc ý vì chiếm được cái chăn, không để ý đã bị kéo theo cái chăn

Trương Ninh Giản kéo cái chăn trở về, vô ý chạm vào một vật thể, anh mở mắt ra, thấy Trương Nhất Manh, một nụ cười vừa hài lòng vừa ngu ngơ lập tức xuất hiện, hài lòng là vì thấy “mẹ” của mình”, còn ngu ngơ dĩ nhiên là vì … chưa tỉnh ngủ.

Anh kéo Trương Nhất Manh đến gần mình hơn, Trương Nhất Manh bị anh kéo đi, trơ mắt nhìn Trương Ninh Giản càng lúc càng nhích đến gần, trán dán vào trán.

Trương Nhất Manh: “…”

Nhịp tim bất chợt nhanh hơn.

“Mẹ…” Trương Ninh Giản nhìn chăm chăm Trương Nhất Manh, Trương Nhất Manh nuốt nước miếng một cái, hít thở cũng không dám.

Trương Ninh Giản lấy mũi của mình chà chà vào mũi của Trương Nhất Manh, tiếp tục lẩm bẩm nói: “Mẹ … Con còn muốn ngủ …”

Trương Nhất Manh lắp bắp nói: “Ngủ … ngủ cái đầu con đấy … Mau dậy đi!”

Cô còn nghĩ thêm, tuy Trương Ninh Giản mới vừa ngủ dậy nhưng hơi thở không hôi tí nào! Xem ra dạ dày không tệ lắm …

Trương Ninh Giản bất mãn vùi đầu vào cổ của Trương Nhất Manh, hơi thở ấm áp tiếp xúc với phần cổ nhạy cảm của cô, Trương Nhất Manh mất tự nhiên rụt người lại: “Có làm nũng cũng vô dụng, nếu không phải hôm qua con cố ý trả lời sai thì anh hai cũng không đi tìm thầy giáo cho con!”

Trương Ninh Giản nghe thấy hai chữ “giáo viên”, bất mãn lẩm bẩm điều gì đó, Trương Nhất Manh không nghe rõ, cũng không bận tâm, nói: “Ngoan, mau dậy đi, con còn phải rửa mặt, rồi ăn sáng nữa.”

Trương Ninh Giản vẫn không chịu ngồi dậy, nói: “Vậy mẹ hôn con một cái đi!”

Trương Nhất Manh: “…”

“Không được sao?” Trương Ninh Giản đã tỉnh giấc, lúc này, ánh mắt anh mở to, long lanh như nước nhìn Trương Nhất Manh, anh chỉ vào trán của mình: “Chào buổi sáng!”

Trương Nhất Manh: “… Con … con học ở đâu vậy …”

Trương Ninh Giản vẫn không chịu ngồi dậy, nhất quyết đòi một cái hôn chào buổi sáng, Trương Nhất Manh cũng kiên quyết không chịu, bị anh ôm vào ngực, Trương Ninh Giản chợt khựng lại, ngu ngơ nhìn Trương Nhất Manh.

Trương Nhất Manh: “?”

Trương Ninh Giản: “… Huhu …”

Trương Nhất Manh: “!!!”

Cô cảm nhận được … Một thứ kì lạ … Cứng cứng … Đang chạm vào người của mình!!!

Đúng vậy, trên phương diện EQ, Trương Ninh Giản chỉ mới là một đứa trẻ ba tuổi, nhưng thân thể vẫn là của một người đàn ông 27 tuổi! 27 tuổi! Đó là độ tuổi dũng mãnh như sói, như hổ, huống chi, Trương Ninh Giản còn bị trở thành người thực vật trong một thời gian ngắn, chắc hẳn sắp nhịn chết rồi … Vào buổi sáng, đàn ông dễ bị khơi gợi hơn, mấy lần trước vẫn còn tốt, hôm nay vừa ôm Trương Nhất Manh cô, lại còn đụng rồi chạm …

Đáng chết …

“Khó chịu quá …” Trương Ninh Giản ấm ấm ức ức nói.

Trương Nhất Manh: “…”

Liên quan gì tới cô chứ!

Ai bảo anh ta cứ trêu chọc cô làm gì?!

… Không phải, anh ta đang đùa giỡn với mẹ của mình thôi …

Trương Nhất Manh đẩy Trương Ninh Giản ra, nói với anh: “Đi rửa mặt trước, sau đó tắm nước lạnh thì sẽ không khó chịu nữa!”

Ngừng lại, cô bổ sung thêm: “TRUST ME!”

Trương Ninh Giản: “…”

Nhưng chẳng có tác dụng gì, Trương Ninh Giản vươn tay giữ chặt vai của Trương Nhất Manh lại, EQ của anh tuy thấp nhưng sức mạnh không giảm, Trương Nhất Manh không cách nào nhúc nhích được, hai tay giơ lên chặn lại lồng ngực của anh.

Vào lúc hai người đang giằng co với nhau, cánh cửa đột nhiên bị mở ra – – vừa rồi Trương Nhất Manh có đi ra ngoài, lúc vào không khóa cửa lại, bây giờ đã chứng minh, hành động này quá là sai lầm …

“Ninh Giản!!!”

Một tiếng thét chói tai vang lên, Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản cùng nhìn về phía cửa, có một cô gái khá xinh đẹp đang mở to hai mắt, không tin nổi nhìn hai người, đôi mắt khẽ xếch lên cũng động lòng người hơn, mà dì Thu đứng phía sau cô ta cũng cảm thấy kinh ngạc.

Trương Nhất Manh như hóa đá, ba người phụ nữ, cứ nhìn nhau như vậy …

Còn Trương Ninh Giản lại rất bình tĩnh, nhìn người đứng phía ngoài cửa, sau đó bất mãn nói với Trương Nhất Manh: “Mẹ, ai vậy?”

Trương Nhất Manh: “…”

Dì Thu & cô gái: “…”

“Buông tôi ra đã!” Trương Nhất Manh hét lên, hét xong mới thấy lời nói của mình như có một hàm ý khác, cũng may Trương Ninh Giản ngoan ngoãn “vâng” một tiếng, cánh tay thả lỏng ra.

Trương Nhất Manh còn chưa kịp thở ra, đã nghe thấy Trương Ninh Giản nói: “Nhưng mà con khó chịu lắm, hic.”

Vốn là một người 27 tuổi rồi, nhưng lại phát âm ra từ “hic” thật thật dễ dàng, làm cho người nghe cũng thấy mềm lòng, Trương Nhất Manh đã quen với một Trương Ninh Giản như vậy, dì Thu ở cùng vài ngày cũng cảm thấy không xa lạ gì, nhưng cô gái mới tới này dường như không thể chấp nhận được, nét mặt chuyển từ shock sang hóa đá, sau đó mới từ từ chuyển về bình tĩnh, nói: “Trương Ninh Giản … Anh sao vậy, Trương Ninh Giản?”

Cô nhìn chằm chằm vào người con gái xinh đẹp đang bước tới, Trương Nhất Manh nhìn dáng vẻ hùng hổ của cô nàng, rất muốn cách ra xa người nào đó, nhưng Trương Ninh Giản lại không chịu cho cô đi, dù đã thả tay cô ra nhưng hai chân lại chặn ngang hông của cô, nói như làm nũng: “Mẹ … Cái cô này là giáo viên dạy con sao

“Cái cô này” nhất thời khựng lại, gương mặt cứng đờ nhìn hai người, hình như rất muốn ném cái túi xách trong tay về phía họ, Trương Nhất Manh bối rối: “Đừng nói là …”

Ôi, nét mặt của cô nàng này thật là hung dữ …

Đừng nói là người yêu của Trương Ninh Giản đấy?!

Trương Nhất Manh lẳng lặng nhìn cô nàng có thân phận bí ẩn này, cô nàng đứng một chỗ, chỉ cách Trương Ninh Giản và Trương Nhất Manh vài bước, nhưng cô nàng không đến gần họ nữa, nhìn như đã không còn sức để mà bước đến gần Trương Ninh Giản nữa.

“Cô ta thật là hung dữ, đổi người khác được không.” Trương Ninh Giản nói như không có gì, “Hơn nữa, mùi nước hoa của cô ta thật là khó chịu.”

Không khí bỗng trở nên lúng túng, dì Thu khó xử lên tiếng: “Cô An …”

“Trương Ninh Giản anh đi chết đi!!! Anh tưởng tôi thích cái mùi này sao? Còn không phải tại anh?!!!” Cô gái họ An kia bỗng nhiên nổi điên, ném cái túi về phía bọn họ, Trương Nhất Manh ngồi đằng trước Trương Ninh Giản, thấy cái túi sắp rơi xuống người mình, cô rụt người lại, Trương Ninh Giản thì nhanh nhạy hơn, đưa tay cản cái túi kia, chiếc dây lụa vừa lúc bay bay ngang qua mặt của Trương Nhất Manh.

Trương Nhất Manh sợ hãi, than thầm trong lòng, ngẩng đầu đã thấy gương mặt của cô gái họ An vô cùng khó coi, cộng thêm một chút hối hận … Mặc dù eo của cô đã bị ôm chặt, không quay đầu lại được nhưng cô vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh truyền đến từ phía sau lưng mình, luồng khí này làm cho cô cảm thấy thật áp lực …

Chậc chậc, cảnh tượng này hình như chỉ trong tiểu thuyết mới có thôi!

Trương Nhất Manh bắt đầu suy diễn như trong tiểu thuyết thường viết – – kế tiếp, Trương Ninh Giản sẽ khôi phục lại trí nhớ, ném cái túi kia xuống đất, sau đó ôm cô vào lòng, nói: “Hừ, người của tôi cũng dám đụng vào sao?”

Còn cô thì …

Trương Nhất Manh chợt tỉnh táo lại từ trong mộng.

Trương Ninh Giản tiện tay ném cái túi lại, đúng vào giữa mặt của cô gái họ An.

“Phịch”, chiếc túi từ từ rớt xuống.

Mặt của cô gái họ An đỏ lên …
Trương Nhất Manh: “…”

Cô gái họ An: “…”

Dì Thu: “…”

Trương Ninh Giản nhíu mày, bất mãn nói: “Dám đánh mẹ tôi, tôi phải đánh cô lại.”

Trương Nhất Manh: “… = = “

Đây là những lời mà đàn ông con trai nên nói sao … Còn … còn “đánh cô lại” nữa!!!

Cô muốn che mặt mà khóc quá, Trương Ninh Giản không những không khôi phục trí nhớ và EQ lại, mà cảm giác còn bị thoái hóa đi sao?

Sắc mặt cô gái họ An chuyển từ hồng sang trắng, trắng sang xanh, chỉ có phần giữa mặt vẫn đỏ ửng lên không đổi.

“Trương Ninh Giản, anh giỏi lắm!” Cô nàng nói một câu kinh điển, sau đó từ từ bình tĩnh lại, tiếp tục: “Bây giờ muốn ngả bài rồi phải không? Không diễn trò yêu đương với tôi nữa phải không? Bởi vì cô gái này? Anh còn gọi cô ta là mẹ cái gì chứ … Đang chơi trò đóng kịch sao? Tôi và Viên Phục cũng chơi đùa như vậy đó, tôi là ba của anh ta, sau đó anh ta bỏ tôi trong nhà vệ sinh công cộng hết 30 phút …”

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Ninh Giản: “???”

Dì Thu đã yên lặng rời khỏi.

Trương Nhất Manh hoàn toàn không hiểu nổi, sao cô gái thoạt nhìn như bên thứ ba ác độc này lại bắt đầu lải nhải chuyện của mình và một người đàn ông khác chứ …

Diễn kịch yêu đương là cái gì? Mà ngả bài là cái gì?

Còn chơi trò đóng kịch là cái gì? Còn cô …

Thấy cô gái họ An này vẫn muốn nói tiếp, Trương Nhất Manh vội vàng ngắt lời: “Ừm …Cô không biết à, Trương Ninh Giản đã bị mất trí nhớ rồi.”

Cô gái họ An chợt khựng lại.

Cô nàng mở to hai mắt nhìn Trương Nhất Manh, sau đó đưa mắt nhìn Trương Ninh Giản.

“Trương Ninh Giản, anh thật là lực lưỡng …”

Trương Ninh Giản chẳng để ý đến cô nàng.

Trương Nhất Manh đành lúng túng giải thích giúp anh: “Không phải anh ta bị tai nạn giao thông sao? Sau khi tỉnh lại, anh ta không còn nhớ cái gì cả, nói năng giống như một đứa bé ba tuổi vậy, còn gọi tôi là mẹ …”

Nếu dì Thu đã đồng ý đưa cô nàng này vào, vậy hẳn là Trương Ninh Trí cũng đã ngầm cho phép, chẳng phải bảo là có giáo viên đến sao, có lẽ chính là cô gái họ An này, nếu vậy, Trương Nhất Manh cô cũng không cần sợ nữa.

“Ra vậy, trách sao Trương Ninh Trí cứ yên lặng, chẳng nói gì với tôi, chỉ gọi điện thoại Viên Phục, kêu tôi đến thăm Trương Ninh Giản… À, tôi là An Đường Đường, là con dâu tương lai của cô …”

Trương Nhất Manh thật muốn đập đầu vào gối, con dâu tương lai cái gì chứ …

An Đường Đường tiếp tục: “Nếu biết vậy thì vừa rồi tôi chẳng ném cái túi xách làm chi, làm tôi mệt chết.”

Trương Nhất Manh còn chưa mở miệng, Trương Ninh Giản đã lẩm bẩm: “Biết là được rồi, suýt nữa thì trúng mẹ tôi.”

Tay của Trương Ninh Giản vẫn vòng qua người Trương Nhất Manh, ban đầu, Trương Nhất Manh không phát hiện ra, bây giờ anh lên tiếng, lồng ngực xao động truyền qua sống lưng của cô, Trương Nhất Manh bất giác đỏ mắt, đẩy tay của anh ra: “Ngồi cho đàng hoàng.”

Trương Ninh Giản ấm ức ngồi đàng hoàng lại, chút buồn ngủ cuối cùng cũng biến mất.

An Đường Đường giật mình nhìn hai người, sau đó nói: “Hahaha, buồn cười quá đi! Trương Ninh Giản, đây là Trương Ninh Giản sao?!”

Sau đó cô nàng hưng phấn nói với Trương Nhất Manh: “Cô không biết lúc trước anh ta ra sao đâu, chẳng khác gì anh của anh ta cả, phải nói là vô cùng … Chúng tôi vì vài chuyện mà phải giả vờ làm người yêu, lần nào tôi cũng ngại phải đi với anh … Ngay cả cười cũng tiết kiệm nữa! Không ngờ bản tính của anh ta lại như thế này … Hahahaha …”

Trương Ninh Giản mà An Đường Đường nói đến hoàn toàn không phải là Trương Ninh Giản mà Trương Nhất Manh quen, đó cũng là Trương Ninh Giản trong tưởng tượng của Trương Nhất Manh, mà bây giờ …

Trương Nhất Manh quay đầu lại, nhìn Trương Ninh Giản đang bất mãn lườm An Đường Đường, trong lòng thầm nói.

- – Mà Trương Ninh Giản không chỉ dùng ánh mắt của anh để tỏ ra bất mãn, mà còn bĩu môi, phụng má lên nữa!

Đúng là đáng xấu hổ thật!

An Đường Đường còn định nói thêm những chuyện lúc trước của Trương Ninh Giản, anh đã mở miệng đuổi khách: “Cô thối quá đi, đi ra ngoài giùm cái.”

An Đường Đường giơ nắm đấm lên, Trương Ninh Giản cũng không chịu yếu thế, hất cằm, hai người trẻ con không chịu nổi, lúc này, điện thoại của An Đường Đường vang lên, cô nàng nhận điện thoại, nói: “Viên Phục à? Hì hì, anh có biết Trương Ninh Giản bây giờ thế nào không? Chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi cả, hahaha…”

An Đường Đường vui vẻ đi ra ngoài, còn ồn ào nói lớn không để ý đến ai, Trương Nhất Manh tuy bất mãn với cô nàng, nhưng vẫn quay đầu lại an ủi Trương Ninh Giản: “Mặc kệ cô ấy đi.”

Trương Ninh Giản nghi ngờ nhìn cô: “Cái gì?”

Trương Nhất Manh: “…”

Xem ra Trương Ninh Giản hoàn toàn không biết An Đường Đường đang nói cái gì …

Đứa con này của cô đã đạt đến cảnh giới quá cao rồi …

***

An Đường Đường đi vào sau dò Thu, thấy Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản thân thiết với nhau (mới là lạ), lập tức gọi một cú điện thoại, xem ra là đang gọi giáo viên đến.

Trương Nhất Manh đưa Trương Ninh Giản đi đánh răng rửa mặt, Trương Ninh Giản bình thường ồn ào hôm nay lại rất ngoan ngoãn, ngồi lên nắp bồn cầu để Trương Nhất Manh lau mặt cho mình.

Trương Nhất Manh vùa lau mặt cho anh, vừa nghĩ đến chuyện sáng nay, nếu không phải dì Thu và An Đường Đường bước vào, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa …

Lúc trước, Trương Ninh Giản cứ nũng nịu gọi cô “mẹ, mẹ”, cộng thêm dáng vẻ ngây thơ cũa anh, cô suýt nữa thì quên mất, Trương Ninh Giản vẫn là một người đàn ông 27 tuổi rồi!

Sức lực cũng không nhỏ …

Sáng nay, anh nắm tay cô chặt thật là chặt, nếu không phải An Đường Đường đến, không chừng đã bị anh …

Mặt mày Trương Nhất Manh đều đen lại, cô chăm chú nhìn Trương Ninh Giản, nói: “Ninh Giản à.”

Lúc này, cô mới phát hiện mình lau mặt cho anh hơi mạnh, làm cho cả gương mặt, cả mũi của anh đều ửng hồng hết cả, anh khó chịu lấy mu bàn tay chà chà mặt, sau đó ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Dạ?”

“…” Trương Nhất Manh chợt mềm lòng, nhưng sau đó nghiêm túc nói: “Chuyện hồi nãy, sau này tuyệt đối không được xảy ra nữa, nghe chưa?!”

Cứ tưởng Trương Ninh Giản sẽ ngu ngơ nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì?”, nào ngờ, anh lại gật đầu một cách nghiêm túc: “Dạ!”

Trương Nhất Manh còn đang vui vẻ, nghĩ rằng con mình rốt cuộc cũng trưởng thành (…), còn chưa kịp tỏ ra hài lòng đã nghe Trương Ninh Giản dội một gáo nước lạnh: “Sau này sẽ không để cho mẹ suýt nữa thì bị ném đồ vào người nữa!”

Anh nghiêm túc nắm chặt tay lại, nói: “Con sẽ bảo vệ mẹ!”

Trương Nhất Manh: “…”

【 Trương Ninh Giản, đã giết Trương Nhất Manh hết 100 000 điểm 】

“Không phải, mẹ không có ý đó …” Ai Là Mẹ Anh

【 Trương Nhất Manh đã khôi phục lại được 50 điểm máu 】

“Vậy thì là cái gì?” Trương Ninh Giản khó hiểu nghiêng đầu, ánh mắt toát lên vẻ ham học.

【 Trương Ninh Giản tiếp tục giết Trương Nhất Manh thêm 100 000 điểm 】

“…”

【 Trương Nhất Manh hoàn toàn bị trọng thương. 】

Trương Ninh Giản đã cho Trương Nhất Manh Knock Out thành công.

Mọi lời mà Trương Nhất Manh đều bị nuốt lại, hóa thành nước mắt vô hình, chảy dài thành sông …

PRE NEXT 

No comments:

Post a Comment