Mộ Dung thế gia là một gia tộc hết sức kỳ lạ chốn võ lâm, được xưng tụng là "Vạn lục nhất điểm hồng".Bởi vì gia tộc này hầu hết đều sinh con trai, mỗi một đời chỉ có một cô con gái.
Cô con gái chẳng khác gì con gái nhà trời, được cưng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, điều này là đương nhiên không cần nhắc tới. Ngoài ra, nàng có thiên phú trời cho, cốt cách thanh kỳ, là kỳ tài võ học hiếm có. Thiên hạ đệ nhất cao thủ nhiều đời nay đều là tiểu thư của Mộ Dung gia, chưa có nam nhân nào có thể phá vỡ được thần thoại này.
Nhưng mà trời xanh quen thói má hồng đánh ghen, cho dù là con gái nhà trời cũng không thể tránh được số mệnh: con gái họ Mộ Dung sinh con xong nhất định sẽ chết vì khó sinh. Lịch sử đẫm máu và nước mắt của Mộ Dung gia đều có ghi lại rõ ràng.
Cho nên Mộ Dung gia đề phòng đám thanh niên đẹp trai tài giỏi còn hơn là đề phòng kẻ cướp, nam bộc trong Mộ Dung sơn trang đều ngoài năm mươi tuổi. Nguyện vọng và mục tiêu phấn đấu lớn nhất của người Mộ Dung gia là con gái nhà họ có thể chết già trong khuê các.
Nhưng lưới đan kín cách mấy cũng để lọt cá, huống gì con cá này lại có võ công đệ nhất thiên hạ. Nhà Mộ Dung tuy vườn rất rộng, sân rất sâu nhưng cũng không ngăn cản được con gái họ trưởng thành, hoài xuân, sinh ra tò mò với thế giới bên ngoài khuê phòng.
Ví dụ như Mộ Dung Thiên Thiên, trốn khỏi gia môn ra ngoài du lịch nửa năm, khi về liền đem theo một chàng trai tuấn tú tài giỏi. Trải qua đấu tranh máu đổ đầu suýt rơi, người nhà Mộ Dung cũng phải khuất phục.
Từ đó trở đi, Mộ Dung gia từ trên xuống dưới liên tục đi viếng miếu của Tống tử nương nương, chỉ có điều nhà người ta cầu có con, còn nhà Mộ Dung thì cầu ngàn vạn lần đừng có con.
Nhưng trời không chiều ý người, Mộ Dung Thiên Thiên vẫn mang thai. Nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới nước mắt thành sông, ai nấy đều lo lắng cho lần sinh sản này của Mộ Dung Thiên Thiên, cầu nguyện cho lần này sẽ có ngoại lệ.
Trời mà có tình thì trời cũng già, Mộ Dung Thiên Thiên rốt cục vẫn không sống sót khỏi kiếp nạn, để lại một đứa bé trai tròn vo mũm mĩm cùng với đám thân nhân cực kỳ bi thương. Trượng phu của nàng cũng tự tử chết theo, thực tế thì hắn không muốn chết cũng không được, khi Mộ Dung Thiên Thiên vừa mang thai, người nhà Mộ Dung đã dùng ánh mắt xẻo thịt hắn biết bao lần, chưa kể còn hăm dọa: Mộ Dung Thiên Thiên nếu có gì bất trắc, nhất định phải bắt hắn chôn sống chung với nàng. Mộ Dung Thiên Thiên vừa chết, hắn lập tức tiên hạ thủ vi cường, chọn tự tử bằng cách mình yêu thích nhất, nói cho cùng, tự tử dù gì cũng có mặt mũi hơn là bị chôn sống. Mộ Dung đại ca mấy năm sau nghĩ lại vẫn còn tức tối, mắng hắn quá sức giảo hoạt.
Đau đớn cực độ, nhà Mộ Dung bắt đầu nghĩ lại: cách thức dạy con gái trước giờ phải chăng là sai lầm rồi? Vì sao con gái Mộ Dung đời này sang đời khác đều dính dấp với bọn nam nhân thối tha?
Trước giờ con gái họ Mộ Dung đều được giáo dục tinh thông cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú chỉ là muỗi mòng không đáng kể, chưa kể các nàng còn thông minh hiểu lễ nghĩa, tính tình ôn nhu, tiến thoái hợp quy củ, không kiêu ngạo không ưa siểm nịnh. Hơn nữa còn có thêm vòng hào quang thiên hạ đệ nhất cao thủ nữa. Một cô nương như vậy ra giang hồ có khác gì đem miếng thịt béo ném vào đàn chó chứ, không bị hàng trăm hàng ngàn đàn ong bướm trêu ghẹo mới là lạ.
Nếu phương pháp dạy dỗ trái ngược, liệu kết quả có bất đồng hay không?
Các vị trưởng bối nhà Mộ Dung trong mật thất thương nghị mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc đã viết ra một sách dài hơn năm mươi trang, tên gọi là "Mộ Dung gia tuyệt địa đại phản kích chi hộ nữ hành động", gọi tắt là "Giai nhân tuyệt đại hành động". Bọn họ thề phải thay đổi vận mệnh bi tham của con gái họ Mộ Dung, để cho bọn họ có thể yên tâm dưỡng già.
Nhằm phòng ngừa bí mật tiết lộ, mọi người tham dự hội nghị đều đem nội dung hành động học thuộc lòng, sau đó thiêu hủy nguyên bản.
Nửa năm sau khi Mộ Dung Thiên Thiên qua đời, Mộ Dung tam thiếu phu nhân lại sắp sinh, Mộ Dung gia trên dưới như lâm đại địch, sẵn sàng tiến hành Giai nhân tuyệt đại hành động bất cứ lúc nào.
Trải qua bố trí nghiêm mật, bảo đảm bí mật không thể tiết lộ, một cô nương xinh đẹp ra đời. Chính là ta, tác giả của quyển hồi ký này: Mộ Dung Hòa Chính.
Những gì viết ở sau đây, đa số đều là chuyện người thực việc thực mà ta từng trải qua. Trong quá trình thu thập tài liệu, ta đã được bằng hữu và người nhà giúp đỡ rất nhiều, ta xin chân thành cảm ơn bọn họ. Xin lấy quyển hồi ký này tặng lại cho tất cả những người yêu ta và được ta yêu.
Cô con gái chẳng khác gì con gái nhà trời, được cưng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, điều này là đương nhiên không cần nhắc tới. Ngoài ra, nàng có thiên phú trời cho, cốt cách thanh kỳ, là kỳ tài võ học hiếm có. Thiên hạ đệ nhất cao thủ nhiều đời nay đều là tiểu thư của Mộ Dung gia, chưa có nam nhân nào có thể phá vỡ được thần thoại này.
Nhưng mà trời xanh quen thói má hồng đánh ghen, cho dù là con gái nhà trời cũng không thể tránh được số mệnh: con gái họ Mộ Dung sinh con xong nhất định sẽ chết vì khó sinh. Lịch sử đẫm máu và nước mắt của Mộ Dung gia đều có ghi lại rõ ràng.
Cho nên Mộ Dung gia đề phòng đám thanh niên đẹp trai tài giỏi còn hơn là đề phòng kẻ cướp, nam bộc trong Mộ Dung sơn trang đều ngoài năm mươi tuổi. Nguyện vọng và mục tiêu phấn đấu lớn nhất của người Mộ Dung gia là con gái nhà họ có thể chết già trong khuê các.
Nhưng lưới đan kín cách mấy cũng để lọt cá, huống gì con cá này lại có võ công đệ nhất thiên hạ. Nhà Mộ Dung tuy vườn rất rộng, sân rất sâu nhưng cũng không ngăn cản được con gái họ trưởng thành, hoài xuân, sinh ra tò mò với thế giới bên ngoài khuê phòng.
Ví dụ như Mộ Dung Thiên Thiên, trốn khỏi gia môn ra ngoài du lịch nửa năm, khi về liền đem theo một chàng trai tuấn tú tài giỏi. Trải qua đấu tranh máu đổ đầu suýt rơi, người nhà Mộ Dung cũng phải khuất phục.
Từ đó trở đi, Mộ Dung gia từ trên xuống dưới liên tục đi viếng miếu của Tống tử nương nương, chỉ có điều nhà người ta cầu có con, còn nhà Mộ Dung thì cầu ngàn vạn lần đừng có con.
Nhưng trời không chiều ý người, Mộ Dung Thiên Thiên vẫn mang thai. Nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới nước mắt thành sông, ai nấy đều lo lắng cho lần sinh sản này của Mộ Dung Thiên Thiên, cầu nguyện cho lần này sẽ có ngoại lệ.
Trời mà có tình thì trời cũng già, Mộ Dung Thiên Thiên rốt cục vẫn không sống sót khỏi kiếp nạn, để lại một đứa bé trai tròn vo mũm mĩm cùng với đám thân nhân cực kỳ bi thương. Trượng phu của nàng cũng tự tử chết theo, thực tế thì hắn không muốn chết cũng không được, khi Mộ Dung Thiên Thiên vừa mang thai, người nhà Mộ Dung đã dùng ánh mắt xẻo thịt hắn biết bao lần, chưa kể còn hăm dọa: Mộ Dung Thiên Thiên nếu có gì bất trắc, nhất định phải bắt hắn chôn sống chung với nàng. Mộ Dung Thiên Thiên vừa chết, hắn lập tức tiên hạ thủ vi cường, chọn tự tử bằng cách mình yêu thích nhất, nói cho cùng, tự tử dù gì cũng có mặt mũi hơn là bị chôn sống. Mộ Dung đại ca mấy năm sau nghĩ lại vẫn còn tức tối, mắng hắn quá sức giảo hoạt.
Trước giờ con gái họ Mộ Dung đều được giáo dục tinh thông cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú chỉ là muỗi mòng không đáng kể, chưa kể các nàng còn thông minh hiểu lễ nghĩa, tính tình ôn nhu, tiến thoái hợp quy củ, không kiêu ngạo không ưa siểm nịnh. Hơn nữa còn có thêm vòng hào quang thiên hạ đệ nhất cao thủ nữa. Một cô nương như vậy ra giang hồ có khác gì đem miếng thịt béo ném vào đàn chó chứ, không bị hàng trăm hàng ngàn đàn ong bướm trêu ghẹo mới là lạ.
Nếu phương pháp dạy dỗ trái ngược, liệu kết quả có bất đồng hay không?
Các vị trưởng bối nhà Mộ Dung trong mật thất thương nghị mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc đã viết ra một sách dài hơn năm mươi trang, tên gọi là "Mộ Dung gia tuyệt địa đại phản kích chi hộ nữ hành động", gọi tắt là "Giai nhân tuyệt đại hành động". Bọn họ thề phải thay đổi vận mệnh bi tham của con gái họ Mộ Dung, để cho bọn họ có thể yên tâm dưỡng già.
Nhằm phòng ngừa bí mật tiết lộ, mọi người tham dự hội nghị đều đem nội dung hành động học thuộc lòng, sau đó thiêu hủy nguyên bản.
Nửa năm sau khi Mộ Dung Thiên Thiên qua đời, Mộ Dung tam thiếu phu nhân lại sắp sinh, Mộ Dung gia trên dưới như lâm đại địch, sẵn sàng tiến hành Giai nhân tuyệt đại hành động bất cứ lúc nào.
Trải qua bố trí nghiêm mật, bảo đảm bí mật không thể tiết lộ, một cô nương xinh đẹp ra đời. Chính là ta, tác giả của quyển hồi ký này: Mộ Dung Hòa Chính.
Những gì viết ở sau đây, đa số đều là chuyện người thực việc thực mà ta từng trải qua. Trong quá trình thu thập tài liệu, ta đã được bằng hữu và người nhà giúp đỡ rất nhiều, ta xin chân thành cảm ơn bọn họ. Xin lấy quyển hồi ký này tặng lại cho tất cả những người yêu ta và được ta yêu.
No comments:
Post a Comment