Mùa đông từ ngày đó bắt đầu.
Thẳng đến sáng ngày thứ sáu, Họa Mi vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Hạ Hầu Dần.
Hắn lần này đi xa vượt quá thời gian dự định. Đêm qua nàng không thể nào an giấc, bất an đợi chờ đến sáng, sau khi trời sáng, nàng bắt đầu vội vàng quản lý công việc, nhưng lúc nào cũng chú ý sắc trời, thầm đoán thời gian.
Đến gần trưa, quản sự cho nha hoàn đến thông báo với nàng về chiếc bàn nàng đặt làm, Vương lão sư đã đúng hạn hoàn thành, hôm nay đặc biệt đưa tới.
Họa Mi đang ngồi trước gương trang điểm, mặc vào ngoại bào nha hoàn đưa đến, mới có thể chống lại bên ngoài gió lạnh.
Ngoại bào được làm từ lông cừu mềm mại tinh xảo, tuyển chọn từ lông dê con mềm mại nhất, êm ái nhất may nên, nhuộm thành màu lam mát dịu, trên cổ áo may thêm một vòng lông chồn tuyết trắng, là thời gian tân hôn, hắn lo lắng nàng bị lạnh, đặc biệt mời người chế tạo, chỉ cần mặc vào có thể ngăn cách mùa đông giá lạnh.
Thắt xong dây lưng lụa ngoại bào, nàng bước ra Mai viên đi vào trong đại sảnh.
Trên sàn là chiếc bàn gỗ trăm năm tuổi, được làm từ gỗ mun thuộc loại thượng phẩm, cực kỳ quý hiếm. Mặt bàn chạm trổ tinh xảo tuyệt luân, tuy rằng tạo hình đơn giản nhưng kết cấu nghiêm cẩn, vô cùng tinh vi, phối hợp cùng mặt gỗ mun nhẵn nhụi, không những trân quý mà còn như châu báu.
Họa Mi cúi đầu, cẩn thận ngắm nhìn mộc bàn trăm tuổi, không tự chủ được tán thưởng .
“Vương lão sư phụ tay nghề, quả nhiên là đệ nhất miền nam, chiếc bàn này có thể nói trân bảo, đủ để lưu truyền đời sau .”
Vương lão sư phụ trên gương mặt già nua lộ ra vẻ tươi cười.
“Ngươi có thể vừa lòng là tốt rồi, ta xem như hoàn thành nhiệm vụ.” Hắn là người thô lỗ, nói chuyện không biết quanh co lòng vòng. “Nếu không vì thành ý của ngươi, chiếc bàn này ta muốn tặng cho cửa hàng bán vải ở thành Tây, việc làm ăn này ta lười tiếp nhận lắm!”
Cửa hàng bán vải họ Đỗ ở thành Tây nhiều năm làm việc thiện, danh dự vô cùng vang dội. Hôm nay là đại thọ của hắn, các nhà thương gia có giao tình đều đã tiến đến ăn mừng.
Họa Mi tao nhã hành lễ với lão nhân gia.
“Như vậy Họa Mi xem như mượn hoa hiến phật, trước xin tạ ơn Vương lão sư phụ .”
“Không cần, trong những năm này người tốt không nhiều lắm. Tên kia sống lâu vài năm có thể làm nhiều chuyện tốt, cái này là đủ rồi.” Hắn tuổi lớn, tính cách lại cổ quái, vài năm nay không ra tay động thủ lần nào, chính vì Họa Mi thành tâm thành ý đi nhờ làm hộ mấy lần, hắn mới lại cầm lấy đao tạc khắc. “Ta nói, món hàng này ngươi vừa lòng không?”
“Có.”
“Vậy mau lấy ngân lượng đến, lão tử còn đi mua rượu uống.”
“Là Họa Mi sơ sót.” Nàng vội vàng ngoắc gọi quản sự, thỉnh quản sự dẫn lão nhân, đến trướng phòng đi lĩnh ngân lượng. “Nhớ rõ, lấy thật nhiều hồng bao* ( tiền thưởng ) gửi vương lão sư phụ.”
“Không cần, ta nói giá bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, lão tử không nhận cái gì hồng bao.” Nói xong, Vương lão sư phụ nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài.
Lão nhân gia cổ quái tính tình, Họa Mi cũng không cho là ngang ngược, nàng cười nhẹ, nhẹ vỗ về trước mặt bàn gỗ, càng xem càng vừa lòng.
“Đi lấy lụa đỏ tốt nhất đến đây, bao kỹ chiếc bàn này, dùng một sợi dây thừng vàng thắt thành nút thắt mừng thọ, chuyển lên kiệu, đến lúc ta dự tiệc sẽ tự mình đưa đi qua.” Nàng nhẹ giọng phân phó, cẩn thận xem xét sắc trời, thầm nghĩ nên xuất phát.
Ngày xưa, nếu có chút trọng đại yến hội, mà Hạ Hầu Dần bởi vì công việc bận rộn không thể tham dự, đều do Họa Mi đại diện đến.
Nàng đợi trong chốc lát, thẳng đến quản sự tái trở lại đại sảnh mới nhẹ giọng phân phó.
“Thay ta chuẩn bị kiệu, khi Hổ gia trở về liền nói cho hắn ta đi đỗ phủ thọ yến.”
Biểu tình của quản sự nháy mắt trở nên có chút cổ quái, lại rất nhanh khôi phục lại. Hắn cung kính chấp tay, cúi đầu, dùng ngữ khí trấn định nói.
“Phu nhân, Hổ gia đã mang theo Nhị phu nhân đến Đỗ phủ dự tiệc .”
Nàng sửng sốt.
“Hổ gia đã trở lại?” Hắn đã trở lại, lại thậm chí không thông tri nàng một tiếng?
“Dạ.”
“Khi nào thì trở về ?”
” Sáng sớm hôm nay đã trở lại .” Quản sự trấn định trả lời. “Lương hành công việc bề bộn, Hổ gia sau khi trở về bận rộn liên tục nên không có thời gian nhập phủ tạm nghỉ.”
“Hổ gia không có rửa mặt chải đầu đã xuất môn ?”
“Nhị phu nhân đã giúp Hổ gia rửa mặt chải đầu, thay quần áo rồi mới ra đi.”
Đổng Khiết vì hắn rửa mặt chải đầu?
Đổng nhứ vì hắn thay đổi y phục?
Vô vùng kinh ngạc, cùng một cảm xúc xa lạ gì đó cùng lúc nảy lên trong lòng. Họa Mi cố giữ vững bình tĩnh, trong lòng thuyết phục chính mình chính là bởi vì thời gian cấp bách, cũng vì che mắt mọi người, Hạ Hầu Dần mới có thể cho Đổng Khiết làm những việc vốn thuộc về nàng. . . . . .
Tóm lại, nếu hắn đã mang theo Đổng Khiết đi Đỗ phủ dự thọ yến, như vậy nàng vốn không cần thiết phải đi .
“Đem chiếc bàn trăm tuổi này đưa đi Đỗ phủ, nói là thọ lễ Hổ gia chuẩn bị, lúc xuất môn nhất thời quên.” Nàng nhìn ánh nắng bên ngoài, chậm rãi nói.
“Dạ.”
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, nghĩ mấy ngày nữa chính là sinh nhật của một vị phú thương phu nhân. Vị phú thương kia cùng Hạ Hầu gia hợp tác đã lâu, hạ lễ cũng phải cẩn thận chọn lựa. Mặt khác, đã nhiều ngày Hạ Hầu Dần không ở, nàng xem xét sổ sách ghi chép so với ngày thường càng thêm cẩn thận, tuy hôm qua đã xác nhận trướng sách nhưng hôm nay nàng còn phải xem qua một lần mới được.
Mới đi vài bước, Họa Mi lại quay đầu, thận trọng dặn dò: “Chờ Hổ gia trở về, theo ta nói một tiếng.”
“Đã biết.”
Hôm ấy, mãi cho đến canh hai qua đi, Hạ Hầu Dần mới trở về.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Họa Mi ở phòng trong chờ đợi thật lâu lập tức đứng dậy, vì hắn mở cửa phòng.
Ngoài phòng lạnh lẽo, mới vừa mở cửa, một trận gió lạnh liền đột nhiên đánh úp lại, lãnh đến mức khiến nàng tay chân lạnh thấu, thân mình không tự chủ được co rụt lại.
“Hổ ca.” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, tiến ra đón, nghe thấy hắn trên người nồng đậm cảm giác say rượu.
Dưới ánh trăng, trong gió lạnh, Hạ Hầu Dần nheo lại mắt nhìn nàng, khóe mang mang ý cười cất bước đến gần phòng ở.
“Như thế nào còn chưa ngủ? Ân?” Hắn hỏi.
“Biết chàng hôm nay trở lại cho nên chờ .”
“Sau này liền sớm đi ngủ đi, đừng chờ ta .”
Nàng không trả lời lại cố chấp nhẹ nhàng lắc đầu, cùng hắn xuyên qua hồ điệp thính, hầu hạ hắn ngồi trên giường rồi mới vì hắn cởi y bào.
Nút thắt y bào không phải nàng tự tay kết, cho nên lúc cởi ra phải tốn một ít thời gian.
“Tại sao lại so với hành trình dự định chậm một ngày?” Nàng nhẹ giọng hỏi, tầm mắt không tự chủ được nhìn vào nút thắt y bào, một loại cảm xúc khó hiểu trong lòng lại lặng lẽ trào ra.
Hắn bình tĩnh trả lời.
“Lô thành đã nhiều ngày mưa gió không ngừng, đường lầy lội khó đi cho nên phải lùi lại một ngày mới về.”
“Nếu đã trở lại, sao không cho ta biết một tiếng?”
Hắn cười cười, nghiêng người nhìn nàng, khơi mào mày rậm.”Tức giận?”
“Họa Mi làm sao dám?” Nàng thản nhiên nói, cố ý xoay mặt không nhìn tới hắn.
Bàn tay to mộc mạc nhẹ nhàng nắm bắt cằm nàng, buộc nàng quay sang, con ngươi đen u ám không đáy nhìn không ra cảm xúc xem xét nàng, khóe miệng vẫn có cười, biểu tình vẫn là ôn nhu như vậy.
“Công việc tại lương thực hành bận rộn, ta đã trở về muộn một ngày, lại có nhiều việc không thể không xử lý, cho nên mới chưa đi đến trong phòng.”
“Như vậy, Hổ ca lần này xuất môn, sao cũng không nói với ta một tiếng, làm cho ta giúp ngươi chuẩn bị quần áo?” Nhớ tới hắn ngày ấy không lời từ biệt, trong lòng nàng vẫn là có chút lưu tâm.
“Chuyện làm ăn này đến cấp bách lại không thể không tiếp, ta cũng trước một ngày mới quyết định, muốn đích thân đi xem Lô thành.” Hắn nhìn chăm chú vào nàng, biểu tình cùng ánh mắt không có chút thay đổi, thanh âm thậm chí càng ôn nhu. “Ngày ấy, ta xem nàng còn đang ngủ, đoán nàng vô cùng mệt mỏi nên muốn cho nàng ngủ nhiều một chút, cho nên mới không lay tỉnh nàng.”
Hạ Hầu Dần giải thích chặt chẽ không có một tia sơ hở. Thân là thê tử như nàng, tuy rằng theo hắn lời nói cùng bình thường như nhau nhưng nàng lại phát giác một chút không thích hợp, nhưng này loại cảm giác quá mức nhỏ bé, cứ như không tồn tại, khiến nàng cơ hồ phải hoài nghi chính mình suy nghĩ nhiều quá.
Nàng khẽ cắn môi không nói, trong ánh sáng của ngọn nến lặp lại từng động tác mà nàng đã hầu hạ hắn nhiều năm qua.
Vì hắn cởi xuống y bào, rút đi hài, cẩn thận thu dọn, rồi mới đem khăn mặt ướt đã được ngâm trong nước ấm vừa phải vắt khô lấy ra.
Khăn mặt ấm áp chà lau hai tay của hắn, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay không bỏ sót dù chỉ nửa phần. Nàng hầu hạ hắn rửa mặt, xoa bóp đôi vai rộng lớn của hắn.
Nàng động tác mềm nhẹ, cẩn thận chà lau, trong lòng có cảm giác Hạ Hầu Dần kỳ thật có chuyện chưa nói. Nghi thức thân mật này bởi vì hắn cố ý giấu diếm nàng, làm cho nàng cùng hắn trong lúc đó nảy sinh một tầng ngăn cách vô hình.
Ngoài ý định quan tâm, muốn cho nàng ngủ nhiều thêm một lát, khẳng định hắn vẫn còn có nguyên nhân mới làm cho hắn thay đổi công việc lệ thường suốt nhiều năm.
Nhưng mà nếu hắn đã nói lý do này, nàng cho dù trong lòng có nghi hoặc cũng không thể tiếp tục truy vấn.
Sauk hi thay trượng phu cởi xuống áo khoác, nàng đứng ở phía sau hắn, cởi bỏ dây cột tóc, lại dùng lược làm bằng gỗ mun, từng nhát từng nhát cẩn thận chải vuốt.
Hạ Hầu Dần ngồi đưa lưng về phía nàng đột nhiên mở miệng, lên tiếng dặn dò .
“Bắt đầu từ ngày mai, nàng đem một ít chuyện buôn bán cần chú ý đều dạy cho Đổng Khiết, cho đến khi nàng ta biết mới thôi.”
Bàn tay nhỏ bé cầm cây lược gỗ mun thoáng dừng lại.
Hắn còn nói thêm: “Ta mang theo nàng bên ngoài đi lại, nhưng đối việc buôn bán không biết gì cả, lâu ngày sợ sẽ bị người nhìn ra sơ hở.”
“Ý Hổ ca nói là ứng phó một ít chuyện thương trường sao?”
“Không phải chỉ có những việc này.”
Nàng xiết chặt lược gỗ. “Còn gì nữa?”
“Trước dạy nàng biết thế nào là sổ sách ghi chép. Sau đó, đem phương thức xét duyệt các loại hàng hóa, sản xuất , vận chuyển, thương gia lui tới toàn bộ đều dạy cho nàng.”
Chính là toàn bộ công tác Họa Mi ở Hạ Hầu gia.
Nhìn trượng phu bóng dáng, nàng thật lâu không có ngôn ngữ, cũng không nhúc nhích. Bàn tay nhỏ trắng noãn siết chặt chiếc lược, cho đến khi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Sau một lúc lâu sau, nàng mới trả lời.
“Được.”
Sau, Họa Mi bắt đầu dạy Đổng Khiết.
Đổng Khiết tuy rằng tuổi trẻ nhưng thông minh lanh lợi, bất luận sự tình gì, chỉ cần dạy một dần đều nắm được. Bất quá hơn nửa tháng thời gian, lương thực trong ngoài lớn nhỏ việc , tất cả nàng đều học được thấu triệt, cho dù có một số việc giao cho nàng một mình xử lý, nàng đều có thể xử trí thỏa đáng, không gây ra nửa điểm sai lầm.
Trong khoảng thời gian này, số lần Hạ Hầu Dần xuất môn cũng nhiều hơn so với so với dĩ vãng.
Không báo cho nàng biết nơi đi, cKhông nói cho nàng thời gian xuất môn đã dần dần trở thành thái độ bình thường. Bất luận lớn nhỏ yến hội, Hạ Hầu Dần cũng không muốn nàng cùng đi, đều là mang theo Đổng Khiết xuất môn.
Một ngày, trong lúc Họa Mi tại đại sảnh công đạo quản sự, vì cô nương của Trầm gia sắp xuất giá tìm thợ khéo tay làm một bộ tinh xảo trang sức, Đổng Khiết trùng hợp đi đến.
Nàng ở ngoài cửa nghe được Họa Mi thanh âm, vừa vào cửa liền cười nói: “Tỷ tỷ, ngài từ từ. Lễ vật cho Trầm gia cô nương, Hổ gia đã dặn dò ta đi xử lý .”
“Sao?”
“Ta sớm chuẩn bị một bộ màn kiệu tú công tinh xảo, lúc này các tú nương đang đẩy nhanh tốc độ làm!” Đổng Khiết nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói, thần thái thong dong, bộ dáng nhút nhát ngày xưa sớm hoàn toàn bất đồng. “Nếu là tỷ tỷ lo lắng, ta đêm nay xin mời tú nương, đem màn kiệu lấy lại đây để cho tỷ tỷ xem qua trước.”
“Không cần, việc này giao cho ngươi thì tốt rồi.”
“Dạ.” Đổng Khiết cười, quần áo thanh nhã nhưng đều là chất liệu tốt nhất. Nàng đến gần vài bước, lại mở miệng nói: “Những việc vặt chuẩn bị lễ vật, đi tặng lễ khẳng định phiền không ít tâm lực của tỷ tỷ, sau này đều do ta xử lý, tỷ tỷ mới có thể được thoải mái chút.”
“Việc này là ý tứ của Hổ gia?”
“Dạ.” Đổng Khiết cong môi cười đến như mộc xuân phong. “Đúng rồi, tỷ tỷ, Hổ gia nói, có tòa vân thạch bình phong đặt ở lầu các, hắn định lấy ra nhưng chìa khóa lầu các ở trên người tỷ tỷ, hắn dặn ta lại đây cùng tỷ tỷ lấy cái chìa khóa.”
Lầu các của Hạ Hầu gia đặt vô số trân bảo. Chìa khóa lầu các vốn là Hạ Hầu Dần tự mình mang theo không rời khỏi người, sau khi thành thân, hắn mới thận trọng giao phó cho nàng.
Đó không chỉ là một chuỗi chìa khóa, mà là đại diện cho hắn đối nàng toàn tâm tín nhiệm.
Nay, hắn lại muốn nàng đem chìa khóa giao cho Đổng Khiết?
Bàn tay nhỏ đặt trên mặt bàn có chút run rẩy.
“Tỷ tỷ? Tỷ tỷ?” Đổng Khiết gọi .
” Chìa khóa đặt ở trong phòng.”
Đổng Khiết lộ ra vẻ mặt hoang mang.
“Nhưng mà Hổ gia nói, chìa khóa luôn luôn ở trên người tỷ tỷ.”
“Hôm nay bận quá, nhất thời quên.”
“Ác, kia. . . . . .”
“Ngươi đi trước hồi bẩm Hổ gia, nói chờ ta trong chốc lát, ta tự mình đem qua.” Họa Mi nói, trấn định như thường, thậm chí còn có thể mỉm cười.
“Dạ.” Đổng Khiết nghiêng người hành lễ, linh hoạt lui xuống.
Sắc trời bên ngoài u ám, đen kịt một mảnh, cơ hồ làm cho tâm tình của con người cũng không hiểu vì sao nặng nể hơn.
Họa Mi ngồi ở chỗ cũ, tay nhỏ tiến vào trong tay áo vuốt ve chuỗi chìa khóa chưa từng rời khỏi người nàng. Đúng vậy, chìa khóa là ở trên người nàng, nhưng nàng cũng không nguyện ý giao cho Đổng Khiết.
Trong lòng nàng nghĩ rằng, giao ra chìa khóa, giống nhau cũng chính là giao ra điều gì đó vô cùng trọng yếu .
Một cỗ xúc động khó nhịn, bức bách nàng đứng dậy, vội vàng đi ra bên ngoài. Bất an trong lòng đã muốn càng lúc càng trầm trọng, cơ hồ khiến nàng không thể chịu đựng.
Gió lạnh từng trận, nàng vội vàng xuất phát, quên phủ thêm ngoại bào, bị gió lạnh tạt vào, mặt ửng đỏ. Đi đến trong lương hành, tay chân nàng đã muốn lạnh cứng như băng.
Quản sự vừa thấy Họa Mi, lập tức đón tiến đến thỉnh an, biểu tình có chút chột dạ, tầm mắt thậm chí cố ý tránh đi.
“Phu nhân, khí hậu lạnh lẽo thỉnh mặc thêm kiện xiêm y.”
“Cám ơn quản sự.” Họa Mi miễn cưỡng cười, trong lòng bỗng dưng chợt lóe, lại nghĩ tới một chuyện. “Quản sự, xin hỏi ngươi, sổ sách ghi chép hôm qua đâu? Sao không nhìn thấy ngươi đưa tới?”
Quản sự đầu cúi càng thấp.
“Ách. . . Cái kia. . . Hổ gia nói, sổ sách về sau sẽ đưa đến chỗ Nhị phu nhân, để nhị phu nhân xem qua là được.”
Sắc mặt Họa Mi bỗng dưng trở nên trắng như tuyết. Nàng đứng tại chỗ, cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt đánh úp lại.
Công việc của nàng, từng việc từng việc, từng chút một, tất cả đều chuyển giao đến trong tay Đổng Khiết.
Quản sự nhìn nàng một cái liền vội vàng chuyển khai tầm mắt, tiếp tục thuật lại chủ tử phân phó. “Hổ gia dặn dò, muốn cho phu nhân ngài nghỉ ngơi một hồi, không làm những việc vất vả này nữa. “
Mỗi một câu, mỗi một từ, đều giống như châm đâm vào lòng Họa Mi, từng cơn, từng cơn đau. Hai tay nàng siết lại, siết quá chặt, vặn xoắn, trong lòng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ…
Dù chỉ là suy đoán, nàng đã thống khổ gần như không thể hô hấp.
Ngươi như thế nào ngu như vậy?
Nàng nhớ tới lời của nhóm chính thê.
Nam nhân luôn có mới nới cũ.
Nàng không muốn hồi tưởng.
Không phải sao? Có mới, hắn sẽ quên cũ .
Lại không tự chủ được nhớ tới.
Trong mắt chỉ thấy người mới cười, có ai nhìn thấy cũ nhân khóc?
Hổ gia đối tiểu phu nhân vô cùng yêu thương, bất luận đến chỗ nào cũng mang theo nàng. Muội tử, ngươi xem ở trong mắt, nghe vào trong tai, chẳng lẽ cũng không cảm thấy ủy khuất sao?
Lúc này ngươi còn cười được sao?
Hiện tại cười, chẳng bao lâu sau, chỉ sợ khóc không ra nước mắt đâu!
Một câu lại một câu quanh quẩn trong đầu nàng. Nàng liên tục hít không khí, nghĩ cách bình tĩnh trở lại, trong lòng không ngừng nói cho chính mình: sẽ không , sẽ không , này hết thảy chính là do chính mình miên man suy nghĩ, Hổ ca hắn sẽ không. . . . . .
Bên ngoài lương hành truyền đến tiếng cười ngân vang, đánh gãy suy nghĩ hỗn loạn của nàng. Nàng bản năng ngẩng đầu lên, rõ ràng nhìn thấy Đổng Khiết. . . . . . Cùng trượng phu của nàng. . .
Hạ Hầu Dần nắm tay Đổng Khiết, cúi đầu đối nàng cười đến quá ôn nhu, quá ôn nhu. Hắn cúi đầu, vô cùng thân thiết tựa vào bên tai nàng, không biết nói cái gì, khiến nàng đỏ bừng mặt, Tiếng cười thanh thúy ngọt ngào .
Trong ngoài lương hành người đến người đi, bọn họ nhất cử nhất động đều được mọi người xem trong mắt…
Bao gồm Họa Mi!
Nàng không thể chuyển khai tầm mắt, trơ mắt nhìn Hạ Hầu Dần ôn nhu nhìn chăm chú vào Đổng Khiết, bàn tay dừng ở sợi tóc trên trán nàng, nhẹ nhàng vuốt đến sau tai. Sau đó, tái nâng lên của nàng cằm, cẩn thận kéo áo lông chồn, bộ dáng hỏi han ân cần, chỉ sợ nàng bị lạnh.
Bàn tay to ấm áp nắm tay nhỏ mềm mại, săn sóc giúp đỡ Đổng Khiết ngồi vào một bên cỗ kiệu đang chờ. Trước khi hạ rèm, hai người còn nhìn nhau cười, rồi sau đó hắn đứng dậy nhập kiệu, thân ảnh thon dài cũng biến mất ở phía sau rèm. . . . . .
Hai tay Họa Mi nắm lại thật chặt, thẳng đến móng tay thật sâu cắm vào lòng bàn tay.
Đó là diễn trò, đó là diễn trò, kia chính là diễn trò. . . . . . Sự thật không phải như nàng thấy, bọn họ chính là ở diễn trò. . . . . .
Nàng đứng ở chỗ cũ, vẫn không nhúc nhích, ở trong lòng cố gắng nói cho chính mình như vậy.
Đông chí, khí hậu rất lạnh.
Hạ Hầu Dần đối của nàng thái độ, cũng dần dần thay đổi.
Vẻ mặt của hắn ôn nhu như trước, đối nàng nói chuyện, miệng vẫn không nhanh không chậm như vậy. Nhưng mà thời gian hắn xuất hiện trước mắt nàng, tựa như là bắt đầu sau mùa đông, một ngày so với một ngày càng ít, cho dù thật sự thấy hắn, nàng cũng có thể cảm giác được ánh mắt hắn thay đổi, không còn giống ngày xưa. . . . . .
Nàng muốn hỏi, cũng biết nên hỏi.
Nhưng không dám chân chính mở miệng hỏi.
Họa Mi cắn môi, muốn cười cười tự giễu, lại nặn không ra nửa điểm tươi cười, chỉ có thể hơi chút vặn vẹo khóe miệng. Gả tiến Hạ Hầu gia tám năm, nàng sớm đã quên cái gì là “Không dám”. Tận cho đến bây giờ…
Ngoài cửa sổ gió lạnh từng trận, không ngừng gào thét .
Mà tại phòng ăn, bởi vì tiểu nhị cùng nô bộc vội vàng chuẩn bị bữa tối, không khí nóng lên. Đầu bếp chính cùng phụ thét to những người sai vặt, vung chiếc thìa lớn xào thức ăn trong chảo sắt, lớn tiếng căn dặn , phải chú ý độ lửa mấy nồi canh gà nhân sâm.
Từ đông chí, Hạ Hầu phủ luôn thêm đồ ăn, xào thật nhiều đồ ăn ngon, lại dùng tốt nhất dược liệu, hầm nhừ mấy nồi canh gà cho người trong phủ bổ thân mình.
Tại trù phòng to như vậy, trong một góc nhỏ, có một lò lửa, trên ngọn lửa có mộ nồi nước.
Than lửa cháy đỏ rực, bên trong nồi hầm, canh gà hơi sôi, thoát ra từng trận hương khí. Họa Mi tự tay chọn lựa vật liệu, tự tay chọn dược liệu, còn tự tay hầm.
Đây là đông chí hàng năm lệ thường, nàng sẽ hội tự mình xuống bếp, nấu một nồi canh ngon vì hắn ấm thân cũng bổ thân. Hạ Hầu Dần cũng sẽ từ chối tất cả xã giao, trở lại Mai viên cùng nàng lẳng lặng một chỗ, hưởng dụng món canh nàng tự tay nấu.
Tuy rằng, mấy ngày này có nhiều sự tình làm hỗn loạn lòng nàng, nhưng nàng vẫn chưa quên này lệ thường, sáng sớm liền bắt tay áo xuống bếp, đem vật liệu rửa sạch, cắt khối, bỏ vào trong nồi.
Nàng dùng vài canh giờ nấu canh, ngao canh, thật cẩn thận vớt ra lớp ván nổi trên canh, thẳng đến trong canh gà không có nửa phần tạp chất, trong như nước, mới tính là đại công cáo thành.
“Tắt lò lửa, đem canh gà đưa về phòng.” Nàng phân phó nha hoàn, hai vai bởi vì đứng lâu mà có chút đau nhức.
Nha hoàn vội vàng tiến lên, hai tay cầm vải bông bưng lên nồi canh hương thơm tỏa bốn phía cất bước rời đi phòng bếp, hướng Mai viên đi đến.
Họa Mi dẫn theo áo váy, cùng đầu bếp chính phân phó vài câu mới rời đi phòng bếp.
Trong lòng hỗn loạn suy nghĩ, không ngừng gạt bỏ những ý tưởng hổn loạn. Nàng càng nhĩ lòng càng loạn, trong lòng âm thầm hạ quyết định, thế nào cũng phải bỏ đi hai chữ “không dám”,nhân dịp đêm nay cố lấy dũng khí, đối với Hạ Hầu Dần đem hết thảy hỏi rõ.
Đêm đen hạ xuống, nàng vào đại sảnh tìm kiếm cả ngày cũng không thấy trượng phu.
Trong đại sảnh không thấy Hạ Hầu Dần bóng dáng, chỉ có tổng quản chỉ huy nô bộc,chà lau tinh xảo gia cụ trong đại sảnh.
“Cẩn thận một chút, nước sơn trên mặt bàn rất tốt, lúc chà đừng dùng sức, phải nhẹ nhàng.” Tổng quản dặn, không quen nhìn nô bộc động tác, đơn giản đoạt lấy khăn lau tự mình động thủ. “Nhìn thấy không? Sức phải như thế này mới ── a, phu nhân!” Hắn bỏ lại khăn lau, vội vàng chào đón.
“Hổ gia đã trở lại chưa?”
Nghe thấy Họa Mi hỏi như vậy, biểu tình tổng quản có nháy mắt cổ quái, nhưng sau đó liền phản ứng,khôi phục tự nhiên thần sắc.
“Lúc chạng vạng Hổ gia đã trở lại.”
“Vậy sao?” Họa Mi nuốt xuống thở dài, trước mặt tổng quản miễn cưỡng nở nụ cười. “Đến lúc dùng bữa tối, mà ta lại tìm không thấy hắn.”
“Ách. . . . . .”
“Tổng quản có biết, Hổ gia ở trong phòng xử lý công sự sao?”
“Này. .. Này. . .Tổng quản vẻ mặt khó xử.
“Nếu là tổng quản không biết cũng không sao, Họa Mi. . . . . .”
“Phu nhân!” Tổng quản xúc động mở miệng, cắn chặt răng mới một hơi nói ra. “Phu nhân, mặt trời chưa lặn, Hổ gia cũng đã cùng Nhị phu nhân vào phòng. Lúc này hẳn là…hẳn là…hẳn là còn ở trong phòng Nhị phu nhân. . . . . .”
Thân mình Họa Mi cứng đờ.
Qua một hồi lâu, nàng mới có thể mở miệng nói chuyện.
“Cám ơn tổng quản, ta đã biết.”
Nói xong, nàng xoay người sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt đồng tình của tổng quản, một mình đi vào sâu trong tòa nhà.
Còn chưa đi đến Mai Viên, nàng từ xa đã nhìn thấy ánh sáng.
Đến gần một chút, nàng mới phát hiện, ánh sáng cũng không phải tới từ Mai Viên, mà là từ bên cạnh, tại khoảng sân tao nhã của Đổng Khiết.
Ánh sáng cùng tiếng cười theo chắn song cửa sổ nhẹ nhàng thoát ra.
Nàng đứng đó giống như ngày nạp thiếp, Hạ Hầu Dần vào nhà, nàng ở ngoài phòng chờ đợi dưới bóng cây mai, lặng im không tiếng động đợi chờ thật lâu.
Hắn không có đi ra.
Sau một lúc lâu, nàng xoay người đi trở về Mai Viên, đẩy cửa bước vào phòng.
Nha hoàn đem nồi canh đến rồi rới đi, trên bàn còn đặt đồ ăn dành cho hai người, cùng với bốn món khai vị, bốn món rau cải, còn có canh ngọt ấm áp thích hợp thời tiết.
Họa Mi ngồi xuống cạnh bàn, nhìn chén canh trên bàn đang nghi ngút khói.
Có lẽ, hắn nán lại ở Đổng Khiết là vì có việc phải công đạo.
Có lẽ, một lát sau, hắn sẽ trở lại.
Có lẽ. . . . . .
Có lẽ. . . . . .
Có lẽ. . . . . .
Nàng tiếp tục chờ, cho đến khi nồi canh nóng dần dần lạnh thấu.
Trong phòng trống rỗng, yên tĩnh không tiếng động chỉ có nàng một người.
Nàng vươn hai tay ôm lấy chính mình, cảm thấy thật lạnh.
Mùa đông bắt đầu rồi, khó trách trời lạnh như thế.
Trà nóng do nha hoàn tri kỷ vì nàng chuẩn bị đã sớm lạnh. Mà ổ chăn dùng sắt ủ ấm lúc nãy bây giờ không biết còn mấy phân ấm áp đây?
Nàng đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào ánh sáng cách đó không xa, cảm giác không những tay chân rét run mà ngay cả lòng cũng thật lạnh giá .
Đêm hôm đó, Hạ Hầu Dần không trở về phòng.
Tuyết, bắt đầu tung bay phía chân trời.
Thẳng đến sáng ngày thứ sáu, Họa Mi vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Hạ Hầu Dần.
Hắn lần này đi xa vượt quá thời gian dự định. Đêm qua nàng không thể nào an giấc, bất an đợi chờ đến sáng, sau khi trời sáng, nàng bắt đầu vội vàng quản lý công việc, nhưng lúc nào cũng chú ý sắc trời, thầm đoán thời gian.
Đến gần trưa, quản sự cho nha hoàn đến thông báo với nàng về chiếc bàn nàng đặt làm, Vương lão sư đã đúng hạn hoàn thành, hôm nay đặc biệt đưa tới.
Họa Mi đang ngồi trước gương trang điểm, mặc vào ngoại bào nha hoàn đưa đến, mới có thể chống lại bên ngoài gió lạnh.
Ngoại bào được làm từ lông cừu mềm mại tinh xảo, tuyển chọn từ lông dê con mềm mại nhất, êm ái nhất may nên, nhuộm thành màu lam mát dịu, trên cổ áo may thêm một vòng lông chồn tuyết trắng, là thời gian tân hôn, hắn lo lắng nàng bị lạnh, đặc biệt mời người chế tạo, chỉ cần mặc vào có thể ngăn cách mùa đông giá lạnh.
Thắt xong dây lưng lụa ngoại bào, nàng bước ra Mai viên đi vào trong đại sảnh.
Trên sàn là chiếc bàn gỗ trăm năm tuổi, được làm từ gỗ mun thuộc loại thượng phẩm, cực kỳ quý hiếm. Mặt bàn chạm trổ tinh xảo tuyệt luân, tuy rằng tạo hình đơn giản nhưng kết cấu nghiêm cẩn, vô cùng tinh vi, phối hợp cùng mặt gỗ mun nhẵn nhụi, không những trân quý mà còn như châu báu.
Họa Mi cúi đầu, cẩn thận ngắm nhìn mộc bàn trăm tuổi, không tự chủ được tán thưởng .
“Vương lão sư phụ tay nghề, quả nhiên là đệ nhất miền nam, chiếc bàn này có thể nói trân bảo, đủ để lưu truyền đời sau .”
Vương lão sư phụ trên gương mặt già nua lộ ra vẻ tươi cười.
“Ngươi có thể vừa lòng là tốt rồi, ta xem như hoàn thành nhiệm vụ.” Hắn là người thô lỗ, nói chuyện không biết quanh co lòng vòng. “Nếu không vì thành ý của ngươi, chiếc bàn này ta muốn tặng cho cửa hàng bán vải ở thành Tây, việc làm ăn này ta lười tiếp nhận lắm!”
Cửa hàng bán vải họ Đỗ ở thành Tây nhiều năm làm việc thiện, danh dự vô cùng vang dội. Hôm nay là đại thọ của hắn, các nhà thương gia có giao tình đều đã tiến đến ăn mừng.
Họa Mi tao nhã hành lễ với lão nhân gia.
“Như vậy Họa Mi xem như mượn hoa hiến phật, trước xin tạ ơn Vương lão sư phụ .”
“Không cần, trong những năm này người tốt không nhiều lắm. Tên kia sống lâu vài năm có thể làm nhiều chuyện tốt, cái này là đủ rồi.” Hắn tuổi lớn, tính cách lại cổ quái, vài năm nay không ra tay động thủ lần nào, chính vì Họa Mi thành tâm thành ý đi nhờ làm hộ mấy lần, hắn mới lại cầm lấy đao tạc khắc. “Ta nói, món hàng này ngươi vừa lòng không?”
“Có.”
“Vậy mau lấy ngân lượng đến, lão tử còn đi mua rượu uống.”
“Là Họa Mi sơ sót.” Nàng vội vàng ngoắc gọi quản sự, thỉnh quản sự dẫn lão nhân, đến trướng phòng đi lĩnh ngân lượng. “Nhớ rõ, lấy thật nhiều hồng bao* ( tiền thưởng ) gửi vương lão sư phụ.”
“Không cần, ta nói giá bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, lão tử không nhận cái gì hồng bao.” Nói xong, Vương lão sư phụ nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài.
Lão nhân gia cổ quái tính tình, Họa Mi cũng không cho là ngang ngược, nàng cười nhẹ, nhẹ vỗ về trước mặt bàn gỗ, càng xem càng vừa lòng.
“Đi lấy lụa đỏ tốt nhất đến đây, bao kỹ chiếc bàn này, dùng một sợi dây thừng vàng thắt thành nút thắt mừng thọ, chuyển lên kiệu, đến lúc ta dự tiệc sẽ tự mình đưa đi qua.” Nàng nhẹ giọng phân phó, cẩn thận xem xét sắc trời, thầm nghĩ nên xuất phát.
Ngày xưa, nếu có chút trọng đại yến hội, mà Hạ Hầu Dần bởi vì công việc bận rộn không thể tham dự, đều do Họa Mi đại diện đến.
Nàng đợi trong chốc lát, thẳng đến quản sự tái trở lại đại sảnh mới nhẹ giọng phân phó.
“Thay ta chuẩn bị kiệu, khi Hổ gia trở về liền nói cho hắn ta đi đỗ phủ thọ yến.”
Biểu tình của quản sự nháy mắt trở nên có chút cổ quái, lại rất nhanh khôi phục lại. Hắn cung kính chấp tay, cúi đầu, dùng ngữ khí trấn định nói.
“Phu nhân, Hổ gia đã mang theo Nhị phu nhân đến Đỗ phủ dự tiệc .”
Nàng sửng sốt.
“Hổ gia đã trở lại?” Hắn đã trở lại, lại thậm chí không thông tri nàng một tiếng?
“Dạ.”
“Khi nào thì trở về ?”
” Sáng sớm hôm nay đã trở lại .” Quản sự trấn định trả lời. “Lương hành công việc bề bộn, Hổ gia sau khi trở về bận rộn liên tục nên không có thời gian nhập phủ tạm nghỉ.”
“Hổ gia không có rửa mặt chải đầu đã xuất môn ?”
“Nhị phu nhân đã giúp Hổ gia rửa mặt chải đầu, thay quần áo rồi mới ra đi.”
Đổng Khiết vì hắn rửa mặt chải đầu?
Đổng nhứ vì hắn thay đổi y phục?
Vô vùng kinh ngạc, cùng một cảm xúc xa lạ gì đó cùng lúc nảy lên trong lòng. Họa Mi cố giữ vững bình tĩnh, trong lòng thuyết phục chính mình chính là bởi vì thời gian cấp bách, cũng vì che mắt mọi người, Hạ Hầu Dần mới có thể cho Đổng Khiết làm những việc vốn thuộc về nàng. . . . . .
Tóm lại, nếu hắn đã mang theo Đổng Khiết đi Đỗ phủ dự thọ yến, như vậy nàng vốn không cần thiết phải đi .
“Đem chiếc bàn trăm tuổi này đưa đi Đỗ phủ, nói là thọ lễ Hổ gia chuẩn bị, lúc xuất môn nhất thời quên.” Nàng nhìn ánh nắng bên ngoài, chậm rãi nói.
“Dạ.”
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, nghĩ mấy ngày nữa chính là sinh nhật của một vị phú thương phu nhân. Vị phú thương kia cùng Hạ Hầu gia hợp tác đã lâu, hạ lễ cũng phải cẩn thận chọn lựa. Mặt khác, đã nhiều ngày Hạ Hầu Dần không ở, nàng xem xét sổ sách ghi chép so với ngày thường càng thêm cẩn thận, tuy hôm qua đã xác nhận trướng sách nhưng hôm nay nàng còn phải xem qua một lần mới được.
Mới đi vài bước, Họa Mi lại quay đầu, thận trọng dặn dò: “Chờ Hổ gia trở về, theo ta nói một tiếng.”
“Đã biết.”
Hôm ấy, mãi cho đến canh hai qua đi, Hạ Hầu Dần mới trở về.
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Họa Mi ở phòng trong chờ đợi thật lâu lập tức đứng dậy, vì hắn mở cửa phòng.
Ngoài phòng lạnh lẽo, mới vừa mở cửa, một trận gió lạnh liền đột nhiên đánh úp lại, lãnh đến mức khiến nàng tay chân lạnh thấu, thân mình không tự chủ được co rụt lại.
“Hổ ca.” Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, tiến ra đón, nghe thấy hắn trên người nồng đậm cảm giác say rượu.
Dưới ánh trăng, trong gió lạnh, Hạ Hầu Dần nheo lại mắt nhìn nàng, khóe mang mang ý cười cất bước đến gần phòng ở.
“Như thế nào còn chưa ngủ? Ân?” Hắn hỏi.
“Biết chàng hôm nay trở lại cho nên chờ .”
“Sau này liền sớm đi ngủ đi, đừng chờ ta .”
Nàng không trả lời lại cố chấp nhẹ nhàng lắc đầu, cùng hắn xuyên qua hồ điệp thính, hầu hạ hắn ngồi trên giường rồi mới vì hắn cởi y bào.
Nút thắt y bào không phải nàng tự tay kết, cho nên lúc cởi ra phải tốn một ít thời gian.
“Tại sao lại so với hành trình dự định chậm một ngày?” Nàng nhẹ giọng hỏi, tầm mắt không tự chủ được nhìn vào nút thắt y bào, một loại cảm xúc khó hiểu trong lòng lại lặng lẽ trào ra.
Hắn bình tĩnh trả lời.
“Lô thành đã nhiều ngày mưa gió không ngừng, đường lầy lội khó đi cho nên phải lùi lại một ngày mới về.”
“Nếu đã trở lại, sao không cho ta biết một tiếng?”
Hắn cười cười, nghiêng người nhìn nàng, khơi mào mày rậm.”Tức giận?”
“Họa Mi làm sao dám?” Nàng thản nhiên nói, cố ý xoay mặt không nhìn tới hắn.
Bàn tay to mộc mạc nhẹ nhàng nắm bắt cằm nàng, buộc nàng quay sang, con ngươi đen u ám không đáy nhìn không ra cảm xúc xem xét nàng, khóe miệng vẫn có cười, biểu tình vẫn là ôn nhu như vậy.
“Công việc tại lương thực hành bận rộn, ta đã trở về muộn một ngày, lại có nhiều việc không thể không xử lý, cho nên mới chưa đi đến trong phòng.”
“Như vậy, Hổ ca lần này xuất môn, sao cũng không nói với ta một tiếng, làm cho ta giúp ngươi chuẩn bị quần áo?” Nhớ tới hắn ngày ấy không lời từ biệt, trong lòng nàng vẫn là có chút lưu tâm.
“Chuyện làm ăn này đến cấp bách lại không thể không tiếp, ta cũng trước một ngày mới quyết định, muốn đích thân đi xem Lô thành.” Hắn nhìn chăm chú vào nàng, biểu tình cùng ánh mắt không có chút thay đổi, thanh âm thậm chí càng ôn nhu. “Ngày ấy, ta xem nàng còn đang ngủ, đoán nàng vô cùng mệt mỏi nên muốn cho nàng ngủ nhiều một chút, cho nên mới không lay tỉnh nàng.”
Hạ Hầu Dần giải thích chặt chẽ không có một tia sơ hở. Thân là thê tử như nàng, tuy rằng theo hắn lời nói cùng bình thường như nhau nhưng nàng lại phát giác một chút không thích hợp, nhưng này loại cảm giác quá mức nhỏ bé, cứ như không tồn tại, khiến nàng cơ hồ phải hoài nghi chính mình suy nghĩ nhiều quá.
Nàng khẽ cắn môi không nói, trong ánh sáng của ngọn nến lặp lại từng động tác mà nàng đã hầu hạ hắn nhiều năm qua.
Vì hắn cởi xuống y bào, rút đi hài, cẩn thận thu dọn, rồi mới đem khăn mặt ướt đã được ngâm trong nước ấm vừa phải vắt khô lấy ra.
Khăn mặt ấm áp chà lau hai tay của hắn, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay không bỏ sót dù chỉ nửa phần. Nàng hầu hạ hắn rửa mặt, xoa bóp đôi vai rộng lớn của hắn.
Nàng động tác mềm nhẹ, cẩn thận chà lau, trong lòng có cảm giác Hạ Hầu Dần kỳ thật có chuyện chưa nói. Nghi thức thân mật này bởi vì hắn cố ý giấu diếm nàng, làm cho nàng cùng hắn trong lúc đó nảy sinh một tầng ngăn cách vô hình.
Ngoài ý định quan tâm, muốn cho nàng ngủ nhiều thêm một lát, khẳng định hắn vẫn còn có nguyên nhân mới làm cho hắn thay đổi công việc lệ thường suốt nhiều năm.
Nhưng mà nếu hắn đã nói lý do này, nàng cho dù trong lòng có nghi hoặc cũng không thể tiếp tục truy vấn.
Sauk hi thay trượng phu cởi xuống áo khoác, nàng đứng ở phía sau hắn, cởi bỏ dây cột tóc, lại dùng lược làm bằng gỗ mun, từng nhát từng nhát cẩn thận chải vuốt.
Hạ Hầu Dần ngồi đưa lưng về phía nàng đột nhiên mở miệng, lên tiếng dặn dò .
“Bắt đầu từ ngày mai, nàng đem một ít chuyện buôn bán cần chú ý đều dạy cho Đổng Khiết, cho đến khi nàng ta biết mới thôi.”
Bàn tay nhỏ bé cầm cây lược gỗ mun thoáng dừng lại.
Hắn còn nói thêm: “Ta mang theo nàng bên ngoài đi lại, nhưng đối việc buôn bán không biết gì cả, lâu ngày sợ sẽ bị người nhìn ra sơ hở.”
“Ý Hổ ca nói là ứng phó một ít chuyện thương trường sao?”
“Không phải chỉ có những việc này.”
Nàng xiết chặt lược gỗ. “Còn gì nữa?”
“Trước dạy nàng biết thế nào là sổ sách ghi chép. Sau đó, đem phương thức xét duyệt các loại hàng hóa, sản xuất , vận chuyển, thương gia lui tới toàn bộ đều dạy cho nàng.”
Chính là toàn bộ công tác Họa Mi ở Hạ Hầu gia.
Nhìn trượng phu bóng dáng, nàng thật lâu không có ngôn ngữ, cũng không nhúc nhích. Bàn tay nhỏ trắng noãn siết chặt chiếc lược, cho đến khi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Sau một lúc lâu sau, nàng mới trả lời.
“Được.”
Sau, Họa Mi bắt đầu dạy Đổng Khiết.
Đổng Khiết tuy rằng tuổi trẻ nhưng thông minh lanh lợi, bất luận sự tình gì, chỉ cần dạy một dần đều nắm được. Bất quá hơn nửa tháng thời gian, lương thực trong ngoài lớn nhỏ việc , tất cả nàng đều học được thấu triệt, cho dù có một số việc giao cho nàng một mình xử lý, nàng đều có thể xử trí thỏa đáng, không gây ra nửa điểm sai lầm.
Trong khoảng thời gian này, số lần Hạ Hầu Dần xuất môn cũng nhiều hơn so với so với dĩ vãng.
Không báo cho nàng biết nơi đi, cKhông nói cho nàng thời gian xuất môn đã dần dần trở thành thái độ bình thường. Bất luận lớn nhỏ yến hội, Hạ Hầu Dần cũng không muốn nàng cùng đi, đều là mang theo Đổng Khiết xuất môn.
Một ngày, trong lúc Họa Mi tại đại sảnh công đạo quản sự, vì cô nương của Trầm gia sắp xuất giá tìm thợ khéo tay làm một bộ tinh xảo trang sức, Đổng Khiết trùng hợp đi đến.
Nàng ở ngoài cửa nghe được Họa Mi thanh âm, vừa vào cửa liền cười nói: “Tỷ tỷ, ngài từ từ. Lễ vật cho Trầm gia cô nương, Hổ gia đã dặn dò ta đi xử lý .”
“Sao?”
“Ta sớm chuẩn bị một bộ màn kiệu tú công tinh xảo, lúc này các tú nương đang đẩy nhanh tốc độ làm!” Đổng Khiết nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói, thần thái thong dong, bộ dáng nhút nhát ngày xưa sớm hoàn toàn bất đồng. “Nếu là tỷ tỷ lo lắng, ta đêm nay xin mời tú nương, đem màn kiệu lấy lại đây để cho tỷ tỷ xem qua trước.”
“Không cần, việc này giao cho ngươi thì tốt rồi.”
“Dạ.” Đổng Khiết cười, quần áo thanh nhã nhưng đều là chất liệu tốt nhất. Nàng đến gần vài bước, lại mở miệng nói: “Những việc vặt chuẩn bị lễ vật, đi tặng lễ khẳng định phiền không ít tâm lực của tỷ tỷ, sau này đều do ta xử lý, tỷ tỷ mới có thể được thoải mái chút.”
“Việc này là ý tứ của Hổ gia?”
“Dạ.” Đổng Khiết cong môi cười đến như mộc xuân phong. “Đúng rồi, tỷ tỷ, Hổ gia nói, có tòa vân thạch bình phong đặt ở lầu các, hắn định lấy ra nhưng chìa khóa lầu các ở trên người tỷ tỷ, hắn dặn ta lại đây cùng tỷ tỷ lấy cái chìa khóa.”
Lầu các của Hạ Hầu gia đặt vô số trân bảo. Chìa khóa lầu các vốn là Hạ Hầu Dần tự mình mang theo không rời khỏi người, sau khi thành thân, hắn mới thận trọng giao phó cho nàng.
Đó không chỉ là một chuỗi chìa khóa, mà là đại diện cho hắn đối nàng toàn tâm tín nhiệm.
Nay, hắn lại muốn nàng đem chìa khóa giao cho Đổng Khiết?
Bàn tay nhỏ đặt trên mặt bàn có chút run rẩy.
” Chìa khóa đặt ở trong phòng.”
Đổng Khiết lộ ra vẻ mặt hoang mang.
“Nhưng mà Hổ gia nói, chìa khóa luôn luôn ở trên người tỷ tỷ.”
“Hôm nay bận quá, nhất thời quên.”
“Ác, kia. . . . . .”
“Ngươi đi trước hồi bẩm Hổ gia, nói chờ ta trong chốc lát, ta tự mình đem qua.” Họa Mi nói, trấn định như thường, thậm chí còn có thể mỉm cười.
“Dạ.” Đổng Khiết nghiêng người hành lễ, linh hoạt lui xuống.
Sắc trời bên ngoài u ám, đen kịt một mảnh, cơ hồ làm cho tâm tình của con người cũng không hiểu vì sao nặng nể hơn.
Họa Mi ngồi ở chỗ cũ, tay nhỏ tiến vào trong tay áo vuốt ve chuỗi chìa khóa chưa từng rời khỏi người nàng. Đúng vậy, chìa khóa là ở trên người nàng, nhưng nàng cũng không nguyện ý giao cho Đổng Khiết.
Trong lòng nàng nghĩ rằng, giao ra chìa khóa, giống nhau cũng chính là giao ra điều gì đó vô cùng trọng yếu .
Một cỗ xúc động khó nhịn, bức bách nàng đứng dậy, vội vàng đi ra bên ngoài. Bất an trong lòng đã muốn càng lúc càng trầm trọng, cơ hồ khiến nàng không thể chịu đựng.
Gió lạnh từng trận, nàng vội vàng xuất phát, quên phủ thêm ngoại bào, bị gió lạnh tạt vào, mặt ửng đỏ. Đi đến trong lương hành, tay chân nàng đã muốn lạnh cứng như băng.
Quản sự vừa thấy Họa Mi, lập tức đón tiến đến thỉnh an, biểu tình có chút chột dạ, tầm mắt thậm chí cố ý tránh đi.
“Phu nhân, khí hậu lạnh lẽo thỉnh mặc thêm kiện xiêm y.”
“Cám ơn quản sự.” Họa Mi miễn cưỡng cười, trong lòng bỗng dưng chợt lóe, lại nghĩ tới một chuyện. “Quản sự, xin hỏi ngươi, sổ sách ghi chép hôm qua đâu? Sao không nhìn thấy ngươi đưa tới?”
Quản sự đầu cúi càng thấp.
“Ách. . . Cái kia. . . Hổ gia nói, sổ sách về sau sẽ đưa đến chỗ Nhị phu nhân, để nhị phu nhân xem qua là được.”
Sắc mặt Họa Mi bỗng dưng trở nên trắng như tuyết. Nàng đứng tại chỗ, cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt đánh úp lại.
Công việc của nàng, từng việc từng việc, từng chút một, tất cả đều chuyển giao đến trong tay Đổng Khiết.
Quản sự nhìn nàng một cái liền vội vàng chuyển khai tầm mắt, tiếp tục thuật lại chủ tử phân phó. “Hổ gia dặn dò, muốn cho phu nhân ngài nghỉ ngơi một hồi, không làm những việc vất vả này nữa. “
Mỗi một câu, mỗi một từ, đều giống như châm đâm vào lòng Họa Mi, từng cơn, từng cơn đau. Hai tay nàng siết lại, siết quá chặt, vặn xoắn, trong lòng hiện lên một ý nghĩ đáng sợ…
Dù chỉ là suy đoán, nàng đã thống khổ gần như không thể hô hấp.
Ngươi như thế nào ngu như vậy?
Nàng nhớ tới lời của nhóm chính thê.
Nam nhân luôn có mới nới cũ.
Nàng không muốn hồi tưởng.
Không phải sao? Có mới, hắn sẽ quên cũ .
Lại không tự chủ được nhớ tới.
Trong mắt chỉ thấy người mới cười, có ai nhìn thấy cũ nhân khóc?
Hổ gia đối tiểu phu nhân vô cùng yêu thương, bất luận đến chỗ nào cũng mang theo nàng. Muội tử, ngươi xem ở trong mắt, nghe vào trong tai, chẳng lẽ cũng không cảm thấy ủy khuất sao?
Lúc này ngươi còn cười được sao?
Hiện tại cười, chẳng bao lâu sau, chỉ sợ khóc không ra nước mắt đâu!
Một câu lại một câu quanh quẩn trong đầu nàng. Nàng liên tục hít không khí, nghĩ cách bình tĩnh trở lại, trong lòng không ngừng nói cho chính mình: sẽ không , sẽ không , này hết thảy chính là do chính mình miên man suy nghĩ, Hổ ca hắn sẽ không. . . . . .
Bên ngoài lương hành truyền đến tiếng cười ngân vang, đánh gãy suy nghĩ hỗn loạn của nàng. Nàng bản năng ngẩng đầu lên, rõ ràng nhìn thấy Đổng Khiết. . . . . . Cùng trượng phu của nàng. . .
Hạ Hầu Dần nắm tay Đổng Khiết, cúi đầu đối nàng cười đến quá ôn nhu, quá ôn nhu. Hắn cúi đầu, vô cùng thân thiết tựa vào bên tai nàng, không biết nói cái gì, khiến nàng đỏ bừng mặt, Tiếng cười thanh thúy ngọt ngào .
Trong ngoài lương hành người đến người đi, bọn họ nhất cử nhất động đều được mọi người xem trong mắt…
Bao gồm Họa Mi!
Nàng không thể chuyển khai tầm mắt, trơ mắt nhìn Hạ Hầu Dần ôn nhu nhìn chăm chú vào Đổng Khiết, bàn tay dừng ở sợi tóc trên trán nàng, nhẹ nhàng vuốt đến sau tai. Sau đó, tái nâng lên của nàng cằm, cẩn thận kéo áo lông chồn, bộ dáng hỏi han ân cần, chỉ sợ nàng bị lạnh.
Bàn tay to ấm áp nắm tay nhỏ mềm mại, săn sóc giúp đỡ Đổng Khiết ngồi vào một bên cỗ kiệu đang chờ. Trước khi hạ rèm, hai người còn nhìn nhau cười, rồi sau đó hắn đứng dậy nhập kiệu, thân ảnh thon dài cũng biến mất ở phía sau rèm. . . . . .
Hai tay Họa Mi nắm lại thật chặt, thẳng đến móng tay thật sâu cắm vào lòng bàn tay.
Đó là diễn trò, đó là diễn trò, kia chính là diễn trò. . . . . . Sự thật không phải như nàng thấy, bọn họ chính là ở diễn trò. . . . . .
Nàng đứng ở chỗ cũ, vẫn không nhúc nhích, ở trong lòng cố gắng nói cho chính mình như vậy.
Đông chí, khí hậu rất lạnh.
Hạ Hầu Dần đối của nàng thái độ, cũng dần dần thay đổi.
Vẻ mặt của hắn ôn nhu như trước, đối nàng nói chuyện, miệng vẫn không nhanh không chậm như vậy. Nhưng mà thời gian hắn xuất hiện trước mắt nàng, tựa như là bắt đầu sau mùa đông, một ngày so với một ngày càng ít, cho dù thật sự thấy hắn, nàng cũng có thể cảm giác được ánh mắt hắn thay đổi, không còn giống ngày xưa. . . . . .
Nàng muốn hỏi, cũng biết nên hỏi.
Nhưng không dám chân chính mở miệng hỏi.
Họa Mi cắn môi, muốn cười cười tự giễu, lại nặn không ra nửa điểm tươi cười, chỉ có thể hơi chút vặn vẹo khóe miệng. Gả tiến Hạ Hầu gia tám năm, nàng sớm đã quên cái gì là “Không dám”. Tận cho đến bây giờ…
Ngoài cửa sổ gió lạnh từng trận, không ngừng gào thét .
Mà tại phòng ăn, bởi vì tiểu nhị cùng nô bộc vội vàng chuẩn bị bữa tối, không khí nóng lên. Đầu bếp chính cùng phụ thét to những người sai vặt, vung chiếc thìa lớn xào thức ăn trong chảo sắt, lớn tiếng căn dặn , phải chú ý độ lửa mấy nồi canh gà nhân sâm.
Từ đông chí, Hạ Hầu phủ luôn thêm đồ ăn, xào thật nhiều đồ ăn ngon, lại dùng tốt nhất dược liệu, hầm nhừ mấy nồi canh gà cho người trong phủ bổ thân mình.
Tại trù phòng to như vậy, trong một góc nhỏ, có một lò lửa, trên ngọn lửa có mộ nồi nước.
Than lửa cháy đỏ rực, bên trong nồi hầm, canh gà hơi sôi, thoát ra từng trận hương khí. Họa Mi tự tay chọn lựa vật liệu, tự tay chọn dược liệu, còn tự tay hầm.
Đây là đông chí hàng năm lệ thường, nàng sẽ hội tự mình xuống bếp, nấu một nồi canh ngon vì hắn ấm thân cũng bổ thân. Hạ Hầu Dần cũng sẽ từ chối tất cả xã giao, trở lại Mai viên cùng nàng lẳng lặng một chỗ, hưởng dụng món canh nàng tự tay nấu.
Tuy rằng, mấy ngày này có nhiều sự tình làm hỗn loạn lòng nàng, nhưng nàng vẫn chưa quên này lệ thường, sáng sớm liền bắt tay áo xuống bếp, đem vật liệu rửa sạch, cắt khối, bỏ vào trong nồi.
Nàng dùng vài canh giờ nấu canh, ngao canh, thật cẩn thận vớt ra lớp ván nổi trên canh, thẳng đến trong canh gà không có nửa phần tạp chất, trong như nước, mới tính là đại công cáo thành.
“Tắt lò lửa, đem canh gà đưa về phòng.” Nàng phân phó nha hoàn, hai vai bởi vì đứng lâu mà có chút đau nhức.
Nha hoàn vội vàng tiến lên, hai tay cầm vải bông bưng lên nồi canh hương thơm tỏa bốn phía cất bước rời đi phòng bếp, hướng Mai viên đi đến.
Họa Mi dẫn theo áo váy, cùng đầu bếp chính phân phó vài câu mới rời đi phòng bếp.
Trong lòng hỗn loạn suy nghĩ, không ngừng gạt bỏ những ý tưởng hổn loạn. Nàng càng nhĩ lòng càng loạn, trong lòng âm thầm hạ quyết định, thế nào cũng phải bỏ đi hai chữ “không dám”,nhân dịp đêm nay cố lấy dũng khí, đối với Hạ Hầu Dần đem hết thảy hỏi rõ.
Đêm đen hạ xuống, nàng vào đại sảnh tìm kiếm cả ngày cũng không thấy trượng phu.
Trong đại sảnh không thấy Hạ Hầu Dần bóng dáng, chỉ có tổng quản chỉ huy nô bộc,chà lau tinh xảo gia cụ trong đại sảnh.
“Cẩn thận một chút, nước sơn trên mặt bàn rất tốt, lúc chà đừng dùng sức, phải nhẹ nhàng.” Tổng quản dặn, không quen nhìn nô bộc động tác, đơn giản đoạt lấy khăn lau tự mình động thủ. “Nhìn thấy không? Sức phải như thế này mới ── a, phu nhân!” Hắn bỏ lại khăn lau, vội vàng chào đón.
“Hổ gia đã trở lại chưa?”
Nghe thấy Họa Mi hỏi như vậy, biểu tình tổng quản có nháy mắt cổ quái, nhưng sau đó liền phản ứng,khôi phục tự nhiên thần sắc.
“Lúc chạng vạng Hổ gia đã trở lại.”
“Vậy sao?” Họa Mi nuốt xuống thở dài, trước mặt tổng quản miễn cưỡng nở nụ cười. “Đến lúc dùng bữa tối, mà ta lại tìm không thấy hắn.”
“Ách. . . . . .”
“Tổng quản có biết, Hổ gia ở trong phòng xử lý công sự sao?”
“Này. .. Này. . .Tổng quản vẻ mặt khó xử.
“Nếu là tổng quản không biết cũng không sao, Họa Mi. . . . . .”
“Phu nhân!” Tổng quản xúc động mở miệng, cắn chặt răng mới một hơi nói ra. “Phu nhân, mặt trời chưa lặn, Hổ gia cũng đã cùng Nhị phu nhân vào phòng. Lúc này hẳn là…hẳn là…hẳn là còn ở trong phòng Nhị phu nhân. . . . . .”
Thân mình Họa Mi cứng đờ.
Qua một hồi lâu, nàng mới có thể mở miệng nói chuyện.
“Cám ơn tổng quản, ta đã biết.”
Nói xong, nàng xoay người sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt đồng tình của tổng quản, một mình đi vào sâu trong tòa nhà.
Còn chưa đi đến Mai Viên, nàng từ xa đã nhìn thấy ánh sáng.
Đến gần một chút, nàng mới phát hiện, ánh sáng cũng không phải tới từ Mai Viên, mà là từ bên cạnh, tại khoảng sân tao nhã của Đổng Khiết.
Ánh sáng cùng tiếng cười theo chắn song cửa sổ nhẹ nhàng thoát ra.
Nàng đứng đó giống như ngày nạp thiếp, Hạ Hầu Dần vào nhà, nàng ở ngoài phòng chờ đợi dưới bóng cây mai, lặng im không tiếng động đợi chờ thật lâu.
Hắn không có đi ra.
Sau một lúc lâu, nàng xoay người đi trở về Mai Viên, đẩy cửa bước vào phòng.
Nha hoàn đem nồi canh đến rồi rới đi, trên bàn còn đặt đồ ăn dành cho hai người, cùng với bốn món khai vị, bốn món rau cải, còn có canh ngọt ấm áp thích hợp thời tiết.
Họa Mi ngồi xuống cạnh bàn, nhìn chén canh trên bàn đang nghi ngút khói.
Có lẽ, hắn nán lại ở Đổng Khiết là vì có việc phải công đạo.
Có lẽ, một lát sau, hắn sẽ trở lại.
Có lẽ. . . . . .
Có lẽ. . . . . .
Có lẽ. . . . . .
Nàng tiếp tục chờ, cho đến khi nồi canh nóng dần dần lạnh thấu.
Trong phòng trống rỗng, yên tĩnh không tiếng động chỉ có nàng một người.
Nàng vươn hai tay ôm lấy chính mình, cảm thấy thật lạnh.
Mùa đông bắt đầu rồi, khó trách trời lạnh như thế.
Trà nóng do nha hoàn tri kỷ vì nàng chuẩn bị đã sớm lạnh. Mà ổ chăn dùng sắt ủ ấm lúc nãy bây giờ không biết còn mấy phân ấm áp đây?
Nàng đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào ánh sáng cách đó không xa, cảm giác không những tay chân rét run mà ngay cả lòng cũng thật lạnh giá .
Đêm hôm đó, Hạ Hầu Dần không trở về phòng.
Tuyết, bắt đầu tung bay phía chân trời.
No comments:
Post a Comment