Trong mắt Đồng Đồng có hâm mộ cùng khát vọng, giống như Tiêu Hà năm đó, đứng ở trước cửa lớp nhìn bạn học được bố mẹ đưa về, ánh mắt cũng cháy bỏng y như vậy. Bạn của Đồng Đồng đều giống nhau, tay trái nắm tay bố, tay phải nắm tay mẹ cùng nhau về nhà, chỉ có một mình nó nắm tay mẹ khốn có bố tới đón. Đồng Đồng bắt đầu nghi hoặc, cũng muốn hỏi mẹ nhưng không nói gì, bởi vì nửa đêm, Đồng Đồng muốn vào nhà vệ sinh liền nhìn thấy mẹ cầm ảnh bố khóc. Nó sợ nếu hỏi chuyện của bố với mẹ, mẹ sẽ lại khóc. Đồng Đồng của tôi, còn nhỏ cũng rất ngoan, rất giồng Tiêu Hà hồi còn nhỏ, đều khiến người ta đau lòng.
Đồng Đồng cũng bố thằng bé giống nhau, đối với thức ăn nhanh cũng không có hứng thú, nhưng nó sẵn sàng ăn với tôi cũng chỉ để lấy một món đồ chơi nhỏ. Ở sân chơi của McDonald, tất cả bạn bè của thằng bé đều có bố mẹ ở ngoài mỉm cười với chúng nó, mà chỉ mình nó chỉ có mẹ. Rốt cục Đồng Đồng không nhịn được, lần đầu tiên nó hỏi về bố: “Mẹ, vì sao bố không đến đón con tan học, không chơi với con?”
Tôi nhịn xuống nỗi đau trong lòng, vì con mà tự nghĩ ra một câu chuyện hạnh phúc: Bố rất yêu Đồng Đồng, nhưng vì muốn Đồng Đồng được học trong trường học tốt nhất nên bố phải ra nước ngoài kiếm tiền. Bố cũng rất nhớ Đồng Đồng, rất nhanh sẽ trở về thăm Đồng Đồng, sau đó bố với mẹ có thể cùng nhau đón Đồng Đồng đi học về.
Đồng Đồng rất thông minh, cũng không hỏi lại chuyện của bố nữa, hôn nhẹ lên má tôi, vuốt vuốt, nói: “Đồng Đồng rất yêu mẹ, Đồng Đồng cùng mẹ chờ bố về.” Tôi hôn lên má thằng bé một cái thật kêu. Tiêu Hà, không có chỗ nào con không giống em, tất cả đều khiến người ta yêu thương.
Lại một cái nghỉ hè nữa, Tiêu Hà nói, Tiêu Hà phải về nhà.
Tôi bồn chồn vài ngày liền, Đồng Đồng cũng rất vui vẻ, thông báo với tất cả bạn bè của nó rằng bố nó sắp về, muốn tới đón nó tan học. Thằng bé nói bố nó cũng rất cao, rất soái giống nó.
Buổi chiều hôm đó, tôi gửi Đồng Đồng ở chỗ giáo viên, sau khi tan học nhờ cô đưa thằng bé về nhà. Sau đó, tôi chạy đến thẩm mỹ viện làm tóc với đắp mặt nạ, còn mua một bộ quần áo mới.
Từ xa tôi đã nhìn thấy Tiêu Hà, 20 tuổi, nó càng đẹp trai, càng trưởng thành hơn. Nhưng mà bên cạnh cậu còn có một người, một cô gái trẻ, tóc vàng, xinh đẹp. Hai người đứng cạnh nhau tựa “Kim Đồng Ngọc Nữ” trong TV. Thật đẹp đôi, thật hài hòa. Tâm trạng đang bay bổng của tôi cũng rơi xuống thảm hại. Sửa sang lại hình ảnh ảm đạm của bản thân, một lần nữa lại tươi cười, kéo hành lý giúp hai người. “Tiêu Hà, không giới thiệu một chút đi.” Tiêu Hà ôm lấy người con gái tóc vàng. “Catherine, bạn gái của em.” Bạn gái?! Tiêu Hà có bạn gái?! Tôi cũng từng tưởng tượng như vậy, nhưng chưa từng nghĩ là thật, hiện tại cũng là thật sự tồn tại. Trong óc như có tiếng sấm nổ vang, đánh vỡ mộng đẹp của tôi. Ha ha, trong khi tôi cùng Đồng Đồng trông mòn con mắt chờ Tiêu Hà về, thì Tiêu Hà cũng đã có bạn gái! Vậy tôi cùng Đồng Đồng thì như thế nào đây? Tự mình diễn một tiết mục đa tình buồn cười sao? Khóc không ra nước mắt, mà người con gái tóc vàng kia cũng có ánh mắt không thiện cảm với tôi, có cảnh giác, có hèn mọn, còn có khiêu khích.
Đang chuẩn bị đón taxi về nhà, tôi định gọi cho cô giáo Đồng Đồng để thằng bé ở nhà cô một đêm. “Không cần, bọn em có xe tới đón.” Giọng tiêu à càng thêm trầm, thấp lại khiến cho tôi thêm bất an, “Tiêu Hà, em không về nhà sao?” “Không, bạn gái em không có thói quen ngủ nhà người lạ, bọn em ở khách sạn.” Là như vậy sao? Hai người ở chung một chỗ sao? Tôi thực sự khó chịu, bụng nôn nao, thở cũng khó khăn.
Dọc đường đi, Tiêu Hà dùng thứ tiếng Anh lưu loát cùng Catherine nói chuyện, mà tôi ở bên cạnh im lặng, một câu cũng không nghe hiểu. Trên bàn cơm, Tiêu Hà ân cần gắp thức ăn cho bạn gái. Tôi cúi đầu, từng miếng, từng miếng ăn vào đều như sắp nghẹn, lại nhịn không được, muốn nôn ra đành phải dùng nước để ngăn lại. Chính mình đã muốn thất lễ nhưng ở trên bàn cơm không thể như vậy, dù có thương tâm, dù có chịu nhiều ủy khuất như thế nào cũng muốn về nhà mới khóc mà xả hết ra.
Ăn xong, tôi vội vàng cáo biệt, ra khỏi cửa khách sạn, có thứ đã muốn trào từ dưới cổ họng lên. Bước nhanh, tôi tìm được một cây cột điện, ngồi xổm xuống, tôi nôn hết tất cả những gì mới ăn, ngay cả bữa trưa cũng không tha, cuối cùng cả mật xanh mật vàng cũng nôn ra nốt. Giơ tay lên vuốt mặt, lại cảm giác tay ẩm ướt, không biết nước mắt chảy ra từ lúc nào, làm ướt cả khuôn mặt.
Tiểu Tiêu Hà của tôi sẽ không thân thiết cùng người khác, chỉ cười với tôi, tốt với tôi, chỉ để tôi tới gần, mà bây giờ, tôi tận mắt chứng kiến em cùng với một người con gái khác cười đùa, thân mật khăng khít, điều tôi vẫn tin tưởng đã hoàn toàn sụp đổ. Ghen tuông trùm lấy tôi. Tôi lảo đảo bước về nhà, tránh ở trong phòng vệ sinh, khóc. 4 năm tương tư, 4 năm chờ đợi, đổi lấy hình ảnh em cùng người khác, mắt tôi, tim tôi thật đau, thật đau. Tình cảm của tôi là gì, mà còn đứa con trai đáng thương của tôi, còn đang vui vẻ chờ bố về, tưởng bố sẽ có một bất ngờ lớn, bây giờ tôi phải nói gì với thằng bé đây, thằng bé đã đợi lâu như vậy mà bố nó không cần nó, không chần chúng tôi.
Không biết qua bao lâu, chuông cửa reo, đúng hẹn, cô giáo đưa Đồng Đồng trở về nhà. Lau khô nước mắt, lấy tay vỗ vỗ lại mặt, mở cửa ra. “Bố” Đồng Đồng vui vẻ gọi, lại chỉ thấy mẹ với đôi mắt đỏ hồng như con thỏ. Cô giáo hoang mang nhìn hai mắt sưng đỏ của tôi, bần thần, cuối cũng vẫn quan tâm tôi, không đặt câu hỏi, giao lại Đồng Đồng cho tôi, để lại không gian cho tôi.
Đồng Đồng hơi giật mình nhìn tôi, tôi lại xúc động, muốn khóc. Đứa con trai đáng thương của tôi! Đồng Đồng vuốt ve đôi mắt tôi, khuôn mặt nhỏ bé của nó đanh lại. Nên nói sự thật cho thằng bé sao? Đáng thương cho thằng bé chỉ biết mặt bố qua bức ảnh. Nên để hai bố con nhận mặt sao? Không thể, không thể để họ nhận mặt, Tiêu Hà đã hận tôi đủ rồi, nếu nói cho nó tôi đã vì nó sinh con trai, khẳng định nó lại càng hận tôi hơn, hận tôi đã hủy đi đêm đầu, bây giờ lại hủy đi tình yêu của nó. Tôi không có đủ dũng khí để nhận ánh mắt lạnh băng đầy hận ý của Tiêu Hà nữa. huống chi, Tiêu Hà làm sao có thể yêu một người con gái hư hỏng vì nó mà sinh con! Không thể để họ nhận nhau, không thể!
Đồng Đồng cũng bố thằng bé giống nhau, đối với thức ăn nhanh cũng không có hứng thú, nhưng nó sẵn sàng ăn với tôi cũng chỉ để lấy một món đồ chơi nhỏ. Ở sân chơi của McDonald, tất cả bạn bè của thằng bé đều có bố mẹ ở ngoài mỉm cười với chúng nó, mà chỉ mình nó chỉ có mẹ. Rốt cục Đồng Đồng không nhịn được, lần đầu tiên nó hỏi về bố: “Mẹ, vì sao bố không đến đón con tan học, không chơi với con?”
Tôi nhịn xuống nỗi đau trong lòng, vì con mà tự nghĩ ra một câu chuyện hạnh phúc: Bố rất yêu Đồng Đồng, nhưng vì muốn Đồng Đồng được học trong trường học tốt nhất nên bố phải ra nước ngoài kiếm tiền. Bố cũng rất nhớ Đồng Đồng, rất nhanh sẽ trở về thăm Đồng Đồng, sau đó bố với mẹ có thể cùng nhau đón Đồng Đồng đi học về.
Đồng Đồng rất thông minh, cũng không hỏi lại chuyện của bố nữa, hôn nhẹ lên má tôi, vuốt vuốt, nói: “Đồng Đồng rất yêu mẹ, Đồng Đồng cùng mẹ chờ bố về.” Tôi hôn lên má thằng bé một cái thật kêu. Tiêu Hà, không có chỗ nào con không giống em, tất cả đều khiến người ta yêu thương.
Lại một cái nghỉ hè nữa, Tiêu Hà nói, Tiêu Hà phải về nhà.
Tôi bồn chồn vài ngày liền, Đồng Đồng cũng rất vui vẻ, thông báo với tất cả bạn bè của nó rằng bố nó sắp về, muốn tới đón nó tan học. Thằng bé nói bố nó cũng rất cao, rất soái giống nó.
Buổi chiều hôm đó, tôi gửi Đồng Đồng ở chỗ giáo viên, sau khi tan học nhờ cô đưa thằng bé về nhà. Sau đó, tôi chạy đến thẩm mỹ viện làm tóc với đắp mặt nạ, còn mua một bộ quần áo mới.
Đang chuẩn bị đón taxi về nhà, tôi định gọi cho cô giáo Đồng Đồng để thằng bé ở nhà cô một đêm. “Không cần, bọn em có xe tới đón.” Giọng tiêu à càng thêm trầm, thấp lại khiến cho tôi thêm bất an, “Tiêu Hà, em không về nhà sao?” “Không, bạn gái em không có thói quen ngủ nhà người lạ, bọn em ở khách sạn.” Là như vậy sao? Hai người ở chung một chỗ sao? Tôi thực sự khó chịu, bụng nôn nao, thở cũng khó khăn.
Dọc đường đi, Tiêu Hà dùng thứ tiếng Anh lưu loát cùng Catherine nói chuyện, mà tôi ở bên cạnh im lặng, một câu cũng không nghe hiểu. Trên bàn cơm, Tiêu Hà ân cần gắp thức ăn cho bạn gái. Tôi cúi đầu, từng miếng, từng miếng ăn vào đều như sắp nghẹn, lại nhịn không được, muốn nôn ra đành phải dùng nước để ngăn lại. Chính mình đã muốn thất lễ nhưng ở trên bàn cơm không thể như vậy, dù có thương tâm, dù có chịu nhiều ủy khuất như thế nào cũng muốn về nhà mới khóc mà xả hết ra.
Ăn xong, tôi vội vàng cáo biệt, ra khỏi cửa khách sạn, có thứ đã muốn trào từ dưới cổ họng lên. Bước nhanh, tôi tìm được một cây cột điện, ngồi xổm xuống, tôi nôn hết tất cả những gì mới ăn, ngay cả bữa trưa cũng không tha, cuối cùng cả mật xanh mật vàng cũng nôn ra nốt. Giơ tay lên vuốt mặt, lại cảm giác tay ẩm ướt, không biết nước mắt chảy ra từ lúc nào, làm ướt cả khuôn mặt.
Tiểu Tiêu Hà của tôi sẽ không thân thiết cùng người khác, chỉ cười với tôi, tốt với tôi, chỉ để tôi tới gần, mà bây giờ, tôi tận mắt chứng kiến em cùng với một người con gái khác cười đùa, thân mật khăng khít, điều tôi vẫn tin tưởng đã hoàn toàn sụp đổ. Ghen tuông trùm lấy tôi. Tôi lảo đảo bước về nhà, tránh ở trong phòng vệ sinh, khóc. 4 năm tương tư, 4 năm chờ đợi, đổi lấy hình ảnh em cùng người khác, mắt tôi, tim tôi thật đau, thật đau. Tình cảm của tôi là gì, mà còn đứa con trai đáng thương của tôi, còn đang vui vẻ chờ bố về, tưởng bố sẽ có một bất ngờ lớn, bây giờ tôi phải nói gì với thằng bé đây, thằng bé đã đợi lâu như vậy mà bố nó không cần nó, không chần chúng tôi.
Không biết qua bao lâu, chuông cửa reo, đúng hẹn, cô giáo đưa Đồng Đồng trở về nhà. Lau khô nước mắt, lấy tay vỗ vỗ lại mặt, mở cửa ra. “Bố” Đồng Đồng vui vẻ gọi, lại chỉ thấy mẹ với đôi mắt đỏ hồng như con thỏ. Cô giáo hoang mang nhìn hai mắt sưng đỏ của tôi, bần thần, cuối cũng vẫn quan tâm tôi, không đặt câu hỏi, giao lại Đồng Đồng cho tôi, để lại không gian cho tôi.
Đồng Đồng hơi giật mình nhìn tôi, tôi lại xúc động, muốn khóc. Đứa con trai đáng thương của tôi! Đồng Đồng vuốt ve đôi mắt tôi, khuôn mặt nhỏ bé của nó đanh lại. Nên nói sự thật cho thằng bé sao? Đáng thương cho thằng bé chỉ biết mặt bố qua bức ảnh. Nên để hai bố con nhận mặt sao? Không thể, không thể để họ nhận mặt, Tiêu Hà đã hận tôi đủ rồi, nếu nói cho nó tôi đã vì nó sinh con trai, khẳng định nó lại càng hận tôi hơn, hận tôi đã hủy đi đêm đầu, bây giờ lại hủy đi tình yêu của nó. Tôi không có đủ dũng khí để nhận ánh mắt lạnh băng đầy hận ý của Tiêu Hà nữa. huống chi, Tiêu Hà làm sao có thể yêu một người con gái hư hỏng vì nó mà sinh con! Không thể để họ nhận nhau, không thể!
No comments:
Post a Comment