Mẹ chồng tôi rất miệt thị tôi, khi Tiêu Hà 9 tuổi, tôi không biết liêm sỉ câu dẫn cậu, mặc dù là một giáo viên nhưng lại ác độc, ngay cả một cậu học sinh mới 16 tuổi cũng không buông tha. Tôi đau lòng, rất muốn khóc nhưng đều cố kìm nén lại, không cùng bà cãi nhau. Công việc của Tiêu Hà ở bên ngoài cũng đã rất bận rộn, tôi không thể để cậu về nhà cũng không được yên.
Tuy rằng Tiêu Hà cũng muốn xen vào, để ý một chút chuyện trong nhà, kiên trì về nhà ăn cơm chiều mỗi ngày, có thể cùng Đồng Đồng bồi đắp tình cha con. Mỗi khi tôi nhìn thấy khuôn mặt tười cười của Tiêu Hà và Đồng Đồng, tôi liền cảm thấy hạnh phúc như vậy đã trọn vẹn, không cần cậu mở miệng, cho dù bản thân bị ghẻ lạnh, cho dù Tiêu Hà vẫn tiếp tục lãnh đạm, xa cách với tôi như trước.
Ban ngày, Tiêu Hà đi làm, Đồng Đồng đến trường, tôi cùng mẹ chồng đứng ở trong ngôi nhà to như vậy. Tôi dọn dẹp trong ngoài sạch sẽ, tôi cũng chỉ có thể dựa vào những việc làm không tên trong nhà để giải sầu, trôi qua một ngày buồn chán ở nhà. Mẹ chồng tôi thật thích bày bừa cùng làm ồn, tôi không để ý, nhét bông vào tai tiếp tục làm việc của mình, không ngờ lại bị bà phát hiện, chọc giận bà. Một ngày, lời nói của bà lại tiếp tục thái quá, tức nước vỡ bờ, tôi đẩy bà một cái, lại quên, đây là thời gian Tiêu Hà cùng Đồng Đồng về nhà.
Phát hiện ra Tiêu Hà, miệng tôi mở lớn, mà mẹ chồng tôi cũng khựng lại một lúc. Bà ta khóc lóc, nước mắt nước mũi kể lại cho Tiêu Hà rằng hằng ngày tôi ngược đãi bà, đánh bà ra sao. Tiêu Hà lại dùng ánh mắt lạnh băng nhìn tôi, không đề phòng, Tiêu Hà giận giữ tát tôi một cái.
Một người đàn ông trưởng thành có bao nhiêu sức mạnh, lại là một người đàn ông đã từng học qua TaeKwonDo? Mất thăng bằng, tôi ngã xuống, đầu đập vào bàn trà, trong mắt nổi lên toàn trăng với sao. Má rất đau, bên mép tím lên, trong miệng trào ra một thứ chất lỏng, theo khóe miệng chảy xuống. Một lúc sau tôi mới tỉnh ra, không thể tin được chuyện xảy ra vừa rồi. Tiêu Hà một tay tôi tuôi lớn lại không lưu tình ráng cho tôi một tát!
Đâu là đau lòng, đâu là tuyệt vọng? Tôi nắm chặt cổ áo của mình, lạnh, rất lạnh, tôi không chịu được mà khẽ run lên. Mọi vật xung quanh như càng trôi ra xa, tôi cọ cọ vào người để sưởi ấm. Thật lâu sau mới cảm giác được một thân thể nhỏ bé ôm lấy mình, bên tai là tiếng khóc sợ hãi. Là Đồng Đồng, là con trai tôi, nó thương tôi khóe miệng chảy máu mà khóc. Ôm chặt đứa con trai bảo bối, “Đồng Đồng ngoan, không khóc, mẹ không đau, không đau một chút nào. Đồng Đồng đừng khóc.” “Đau, mẹ có đau.” “Mẹ không đau, một chút cũng không. Đồng Đồng đừng khóc.” Tôi dựa tay bào bàn trà, chậm dãi đứng dậy, ôm lấy cơ thể ấm áp của Đồng Đồng lên lầu. Đối với xung quanh như không nhìn thấy, tôi không còn sức, cũng không có dũng khí mà nhìn lại con người làm tôi bất lực cùng tuyệt vọng.
Dùng túi chườm đá chườm lên mặt, ở bên cạnh, Đồng Đồng liên tục thổi thổi, “Thổi, thổi cho cái đau bay đi.” Vẻ mặt thằng bé rất thương tâm. Tôi chỉ còn lại con trai tôi, ý nghĩ này làm tôi ôm chặt Đồng Đồng, “Đồng Đồng, mẹ chỉ còn mình con, Đồng Đồng đưng bỏ mẹ.” Khuôn mặt nho nhỏ của Đồng Đồng ghì ở trước ngực tôi, làm nũng, “Đồng Đồng yêu mẹ nhất, chỉ yêu mẹ thôi, Đồng Đồng vĩnh viễn ở cùng mẹ. Đồng Đồng ghét bố với bà nội.”
Tôi ôm Đồng Đồng cùng ngủ, trong mơ, tôi thấy Tiêu Hà tuyệt tình ráng cho tôi một tát, tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi nhìn thấy Tiêu Hà. Cậu ngồi ở bàn ăn với vẻ mặt ảo não cùng hối hận, tôi cũng không muốn tìm hiểu khuôn mặt hối hận của cậu có phải thật lòng hay không. Chuẩn bị cơm nước cho con xong, tôi đưa thằng bé đến trường, rồi quay trở lại Cục Dân chính. Tôi muốn ly hôn, lại không biết rằng tôi lại rước thêm ình một nỗi nhục nữa. Tôi vẫn chưa kết hôn, chỉ là đăng ký nhưng chưa thật sự kết hôn. Thì ra cậu ghét tôi đến như vậy, ngay cả kết hôn cũng không chịu bố thí cho tôi.
Như vậy cũng tốt, tôi đau khổ cười cười, không có những thủ tục lằng nhằng, tôi lại càng nhẹ người, tiêu sái. Trong biệt thự im ắng, dọn hành lý xong, tôi để lại nhẫn kim cương cùng một dòng chữ: Tiêu Hà, coi như cúng ta chưa từng quen biết.
Đi đón Đồng Đồng xong, chúng tôi đi đến tỉnh T. Nhớ lại, bố mẹ từng nói, khi nhặt được tôi, tôi mặc chiếc quần lót đặc trưng của tỉnh T. Tôi cũng tự nhận cha mẹ đẻ của tôi là người tỉnh T. Xuống xe lửa, hít vào không khí mới lạ của tỉnh T, có một loại cảm giác ấm áp, quen thuộc. Đây chính là nơi tôi sinh ra.
Tuy rằng Tiêu Hà cũng muốn xen vào, để ý một chút chuyện trong nhà, kiên trì về nhà ăn cơm chiều mỗi ngày, có thể cùng Đồng Đồng bồi đắp tình cha con. Mỗi khi tôi nhìn thấy khuôn mặt tười cười của Tiêu Hà và Đồng Đồng, tôi liền cảm thấy hạnh phúc như vậy đã trọn vẹn, không cần cậu mở miệng, cho dù bản thân bị ghẻ lạnh, cho dù Tiêu Hà vẫn tiếp tục lãnh đạm, xa cách với tôi như trước.
Ban ngày, Tiêu Hà đi làm, Đồng Đồng đến trường, tôi cùng mẹ chồng đứng ở trong ngôi nhà to như vậy. Tôi dọn dẹp trong ngoài sạch sẽ, tôi cũng chỉ có thể dựa vào những việc làm không tên trong nhà để giải sầu, trôi qua một ngày buồn chán ở nhà. Mẹ chồng tôi thật thích bày bừa cùng làm ồn, tôi không để ý, nhét bông vào tai tiếp tục làm việc của mình, không ngờ lại bị bà phát hiện, chọc giận bà. Một ngày, lời nói của bà lại tiếp tục thái quá, tức nước vỡ bờ, tôi đẩy bà một cái, lại quên, đây là thời gian Tiêu Hà cùng Đồng Đồng về nhà.
Phát hiện ra Tiêu Hà, miệng tôi mở lớn, mà mẹ chồng tôi cũng khựng lại một lúc. Bà ta khóc lóc, nước mắt nước mũi kể lại cho Tiêu Hà rằng hằng ngày tôi ngược đãi bà, đánh bà ra sao. Tiêu Hà lại dùng ánh mắt lạnh băng nhìn tôi, không đề phòng, Tiêu Hà giận giữ tát tôi một cái.
Một người đàn ông trưởng thành có bao nhiêu sức mạnh, lại là một người đàn ông đã từng học qua TaeKwonDo? Mất thăng bằng, tôi ngã xuống, đầu đập vào bàn trà, trong mắt nổi lên toàn trăng với sao. Má rất đau, bên mép tím lên, trong miệng trào ra một thứ chất lỏng, theo khóe miệng chảy xuống. Một lúc sau tôi mới tỉnh ra, không thể tin được chuyện xảy ra vừa rồi. Tiêu Hà một tay tôi tuôi lớn lại không lưu tình ráng cho tôi một tát!
Đâu là đau lòng, đâu là tuyệt vọng? Tôi nắm chặt cổ áo của mình, lạnh, rất lạnh, tôi không chịu được mà khẽ run lên. Mọi vật xung quanh như càng trôi ra xa, tôi cọ cọ vào người để sưởi ấm. Thật lâu sau mới cảm giác được một thân thể nhỏ bé ôm lấy mình, bên tai là tiếng khóc sợ hãi. Là Đồng Đồng, là con trai tôi, nó thương tôi khóe miệng chảy máu mà khóc. Ôm chặt đứa con trai bảo bối, “Đồng Đồng ngoan, không khóc, mẹ không đau, không đau một chút nào. Đồng Đồng đừng khóc.” “Đau, mẹ có đau.” “Mẹ không đau, một chút cũng không. Đồng Đồng đừng khóc.” Tôi dựa tay bào bàn trà, chậm dãi đứng dậy, ôm lấy cơ thể ấm áp của Đồng Đồng lên lầu. Đối với xung quanh như không nhìn thấy, tôi không còn sức, cũng không có dũng khí mà nhìn lại con người làm tôi bất lực cùng tuyệt vọng.
Dùng túi chườm đá chườm lên mặt, ở bên cạnh, Đồng Đồng liên tục thổi thổi, “Thổi, thổi cho cái đau bay đi.” Vẻ mặt thằng bé rất thương tâm. Tôi chỉ còn lại con trai tôi, ý nghĩ này làm tôi ôm chặt Đồng Đồng, “Đồng Đồng, mẹ chỉ còn mình con, Đồng Đồng đưng bỏ mẹ.” Khuôn mặt nho nhỏ của Đồng Đồng ghì ở trước ngực tôi, làm nũng, “Đồng Đồng yêu mẹ nhất, chỉ yêu mẹ thôi, Đồng Đồng vĩnh viễn ở cùng mẹ. Đồng Đồng ghét bố với bà nội.”
Tôi ôm Đồng Đồng cùng ngủ, trong mơ, tôi thấy Tiêu Hà tuyệt tình ráng cho tôi một tát, tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi nhìn thấy Tiêu Hà. Cậu ngồi ở bàn ăn với vẻ mặt ảo não cùng hối hận, tôi cũng không muốn tìm hiểu khuôn mặt hối hận của cậu có phải thật lòng hay không. Chuẩn bị cơm nước cho con xong, tôi đưa thằng bé đến trường, rồi quay trở lại Cục Dân chính. Tôi muốn ly hôn, lại không biết rằng tôi lại rước thêm ình một nỗi nhục nữa. Tôi vẫn chưa kết hôn, chỉ là đăng ký nhưng chưa thật sự kết hôn. Thì ra cậu ghét tôi đến như vậy, ngay cả kết hôn cũng không chịu bố thí cho tôi.
Như vậy cũng tốt, tôi đau khổ cười cười, không có những thủ tục lằng nhằng, tôi lại càng nhẹ người, tiêu sái. Trong biệt thự im ắng, dọn hành lý xong, tôi để lại nhẫn kim cương cùng một dòng chữ: Tiêu Hà, coi như cúng ta chưa từng quen biết.
Đi đón Đồng Đồng xong, chúng tôi đi đến tỉnh T. Nhớ lại, bố mẹ từng nói, khi nhặt được tôi, tôi mặc chiếc quần lót đặc trưng của tỉnh T. Tôi cũng tự nhận cha mẹ đẻ của tôi là người tỉnh T. Xuống xe lửa, hít vào không khí mới lạ của tỉnh T, có một loại cảm giác ấm áp, quen thuộc. Đây chính là nơi tôi sinh ra.
No comments:
Post a Comment