Editor: Docke
Yến Vân đến tìm cũng không có gì bất ngờ, sau khi tin đồn Thuận Thân Vương dưỡng một nam sủng bay lên đầy trời.
Thuận Thân Vương Thiên Chi Diệp có vô số sủng cơ, nhưng ngôi vị chính phi vẫn còn để trống, chọc cho cơ thiếp vì vậy mà lục đục với nhau, tính hết kế sách, hắn lại lấy thế làm vui. Nhưng sau khi hắn từ chướng sơn trở về, tính tình đột nhiên thay đổi, chỉ yêu thích một mình Yến Vân. Thậm chí khi cô ta bỏ đi, hắn còn đích thân đi tìm về. Từ đó có thể thấy được địa vị của Yến Vân ở trong lòng hắn. Bởi vậy, khi tin đồn nam sủng bay ra, nữ nhân khác đều vui sướng khi người gặp họa, còn Yến Vân lại không thể không cảm thấy bất an.
“Mạc đại ca?” Khi nhìn thấy là Mạc Cửu, cô ta kinh ngạc vạn phần.
Mạc Cửu đau đầu. Tuy nàng là thê tử của Thiên Chi Dạ, cũng là Thuận Thân Vương bây giờ, nhưng đối mặt với nữ tử trước mắt, so với nàng còn danh chính ngôn thuận hơn, thật sự làm cho người ta vừa rối rắm lại vừa bất lực.
Hai nha đầu bởi vì Thiên Chi Dạ thường đến đây mà trở nên tận tâm hết sức với Mạc Cửu, thấy tình huống không ổn liền đưa mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng bày dọn chén tách, ngâm trà chiêu đãi. Còn Xuân Nhi đã vụng trộm chuồn ra khỏi viện, sau đó chạy thẳng đến thư phòng của Thiên Chi Dạ.
Mạc Cửu cũng không biết sao nha đầu của mình lại thông minh như vậy, trong lòng có chút phiền chán, lạnh lùng nhìn khách đến. “Có chuyện gì?”
Lúc này, Yến Vân cũng có chút luống cuống. Dù thế nào cô cũng không thể tưởng được, tình địch mới của mình lại là người đã từng giúp đỡ mình. Có lẽ, trong chuyện này có hiểu lầm gì chăng – Cô tự an ủi chính mình. Dù sao, cô cũng chẳng thể nào tưởng tượng được, đường đường là một vương gia lại cảm thấy hứng thú với một gã nam nhân đi đổ dạ hương. Chuyện này… thật sự không thể tránh khỏi… quá ác liệt đi!
“Ta, ách… Yến Vân đến thăm Mạc đại ca xem huynh dạo này sống đã quen chưa.” Cô nói có chút lắp bắp, bất giác đã muốn cho mình ở vị trí chủ nhân.
Mạc Cửu đưa tay day day thái dương, có chút bất đắc dĩ. “Cũng tốt.” Dứt lời, liền xoay người đùa nghịch hoa cỏ trong viện.
Biết tính cách của nàng như thế, Yến Vân cũng không thấy tức giận. Ngược lại, nha đầu thân cận của cô ta lại cảm thấy bất công thay cho chủ nhân, nhịn không được mở miệng chê cười: “Công tử vô lễ quá rồi đó, hay là cậy mình được Vương gia sủng ái, không xem tiểu thư của chúng ta ra gì?”
Yến Vân vốn muốn quát bảo ngưng lại, nhưng đột nhiên muốn biết phản ứng của Mạc Cửu thế nào, từ đó có thể phỏng đoán ra hắn có thật giống như lời đồn hay không, vì thế không nói gì.
Thu Diệp đang bưng trà đến, nghe vậy mày liễu nhếch lên, đã muốn trả lời lại một cách mỉa mai. Nhưng lại nghĩ, Yến Vân được mọi người công nhận là vương phi tiêu chuẩn, cho dù không làm nổi chính phi, dựa vào sự sủng ái của vương gia đối với cô ta, vị trí sườn phi tuyệt đối chạy không được. Còn quan hệ của chủ nhân nhà mình với vương gia thật sự làm cho người ta tróc đoán không ra, vương gia cũng mười ngày nửa tháng mới đến một lần, huống chi lại là nam tử, dù thế nào cũng không thể có duyên với vị trí vương phi được. Cân nhắc trước sau, cô ta liền đóng chặt miệng lại, làm bộ như không nghe thấy gì, bưng trà vào sảnh trong.
Mạc Cửu dừng động tác, quay đầu lại, như cười như không nhìn nha đầu kia, không phủ nhận cũng không thừa nhận. “Ta là một kẻ đổ dạ hương, được ta coi trọng đáng tự hào lắm sao?” Dứt lời, không hề để ý đến hai người, vác cuốc đi đến dưới bậc thềm bắt đầu cuốc cỏ dại trong viện.
Tiểu nha đầu bị đối xử như vậy, một lát sau mới phản ứng lại được. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không khỏi đỏ bừng lên. Ngay cả Yến Vân cũng vừa giận vừa quẫn. Nói như vậyrõ ràng là có ý, nha đầu đem cô ta so ngang với nước tiểu phân hôi rồi.
“Ngươi… Ngươi … Ngươi, ngươi thật thô tục!” Tiểu nha đầu dậm chân, cả giận nói.
Mạc Cửu bật cười, đột nhiên cảm thấy tiểu nha đầu ngây thơ đó thật làm cho người ta hâm mộ, cũng không cảm thấy chán ghét nữa. “Mạc A Cửu là kẻ thô thiển, nói chuyện đương nhiên thô tục. Hai vị tiểu thư nếu chịu không nổi, xin mời đi cho!” Nàng thản nhiên đuổi khách.
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Yến Vân trắng nhợt. “Huynh, huynh nói huynh tên gì?” Mạc A Cửu… A Cửu… Cô ta sao có thể nghĩ tới, sao có thể nghĩ tới…
Khó trách sao cứ cảm thấy giống như đã từng quen biết với hắn, tin tưởng hắn một cách khó hiểu, thì ra là bởi vì hắn có gương mặt tương tự với mình. Đêm đó… Đêm đó Gia cứ gọi A Cửu, chẳng lẽ là cái gã trước mắt này sao? Làm sao có thể… làm sao có thể?
Mạc Cửu không nhận ra sự khác thường trong giọng nói của cô ta, thoáng dừng một chút rồi trả lời. “Mạc Cửu.”
“Vân Nhi!” Cùng lúc đó, một âm thanh khác cũng đột nhiên vang lên.
Thiên Chi Dạ cũng vội vàng tới nơi, theo sau hắn là Thanh Phong cùng tiểu nha đầu Xuân Nhi.
Mạc Cửu nheo mắt, xem kỹ một chút. Nhìn thấy ánh mắt người kia đầy vẻ lạnh lùng cùng chán ghét, biết không phải là A Dạ, trong lòng khe khẽ thở dài, liền cúi người tiếp tục làm việc của mình.
Yến Vân đảo mắt nhìn hai người một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tình hình như mình suy đoán, trong lòng nghi hoặc, bước chân đã đi đến Thiên Chi Dạ, cười nói: “Gia, ngài đón Mạc đại ca về vương phủ, sao không nói cho thiếp biết một tiếng để thiếp còn sớm đến thăm huynh ấy, nói lời cảm tạ huynh ấy.”
Khóe mắt Thiên Chi Dạ chú ý đến vẻ xa cách của Mạc Cửu, sắc mặt trở nên ủ dột, một ngọn lửa không tên hôi hổi dâng lên trong lòng.
“Nơi này không phải là nơi nàng nên đến.” Hắn lạnh giọng nói. “Thanh Phong, đưa Yến cô nương về. Căn dặn xuống dưới, sau này không có sự cho phép của bổn vương, kẻ nào dám tự tiện đến đây, bất luận là ai, nghiêm trị không tha.”
Ngoại trừ Mạc Cửu, người có mặt ở đây đều bị lời nói này làm cho kinh sợ. Sắc mặt Yến Vân trắng bệch, cơ hồ không thể đứng vững.
“Hắn… hắn chính là người đó sao?” Bắt buộc mình trấn định lại, cô ta muốn hỏi rõ ràng. Trong thanh âm lại không có cách nào khống chế được, mang theo tiếng nức nở.
Thiên Chi Dạ liếc mắt nhìn dáng vẻ không liên quan đến mình của Mạc Cửu, trong lòng vô cùng khó chịu, không kiên nhẫn nói: “Yến Vân, nàng đi quá xa rồi đó.” Dứt lời, lớn tiếng quát. “Thanh Phong! Còn muốn bổn vương nhắc lại lần thứ hai sao?”
Mãi đến giờ phút này, Yến Vân mới nhìn rõ được địa vị của mình trong cảm nhận của hắn, không khỏi vừa buồn vừa khổ. Một trận choáng váng bỗng nhiên ập đến, cô phải dựa vào sự nâng đỡ của nha hoàn bên người mới miễn cưỡng duy trì được.
“Vâng, Yến Vân cáo lui.” Nàng nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói, tâm giá lạnh như băng.
******
Người đi hết, trong viện chỉ còn lại Thiên Chi Dạ và Mạc Cửu.
“Mạc Cửu.” Thiên Chi Dạ âm trầm nhìn Mạc Cửu vẫn chưa để ý đến mình, ngọn lửa không tên trong lòng càng bốc cháy mãnh liệt. Rõ ràng là cùng một người, vì sao đãi ngộ lại kém xa như vậy?
“Hả?” Mạc Cửu ngẩng đầu. Hắn không đi, nàng có chút bất ngờ. “Vương gia còn có gì căn dặn sao?”
Thiên Chi Dạ thoáng dừng một chút. “Vương phủ không nuôi kẻ rỗi hơi. Bắt đầu từ ngày mai, hoa viên của Thiên Linh Cư giao cho ngươi phụ trách chăm sóc.” Ngọn lửa của hắn không có chỗ nào phát tác, vì thế đưa ra yêu cầu vô lý này, chờ mong Mạc Cửu cự tuyệt để có thể mượn cớ mà nổi giận.
Ai ngờ Mạc Cửu vốn không để ý, trả lời rõ ràng. “Được.” Nói xong, lại cúi đầu đùa nghịch với cỏ cây hoa lá trước mặt.
Thiên Chi Dạ tức giận, một khắc đó, chỉ hận sao không thể bóp chết được nàng. Nàng còn nói hắn không muốn gặp nàng, vậy nàng đã đối xử với hắn như thế nào? Xem một phần khác trong con người hắn như trân như bảo, có thể vô tư lự khóc cười tùy ý, còn đối với mình hiện tại lại như người xa lạ, còn không bằng cả đám cỏ dại trước mắt nàng. Chẳng lẽ nàng không biết, hắn và người mà nàng yêu thích kia chỉ là một thôi sao?
Hắn càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng buồn bực. Lại cảm thấy mình vốn xem thường nàng, không ngờ ngược lại bị nàng coi chẳng ra gì, điều này thật sự đã làm tổn thương đến lòng tự tôn cao ngạo của hắn.
“Mạc Cửu, bổn vương nạp Yến Vân làm phi, cô thấy thế nào?” Hắn cố gắng nén cơn tức giận, đột nhiên cười nói, ánh mắt đầy vẻ ác ý. Hắn không tin nàng thật sự không cần gì cả.
Quả nhiên, Mạc Cửu cứng đờ, sau đó chậm rãi đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Có điều, ánh mắt kia tĩnh như mặt nước, chẳng hề có chút lo lắng hay tổn thương như hắn tưởng. Ngược lại là hắn, trong lòng lại dâng lên một tia khủng hoảng khó hiểu, dường như đang sợ hãi những lời nàng sắp nói ra.
“Bỏ đi, cô còn chẳng đáng được đưa ra ý kiến!” Hắn xua tay ngăn trở nàng, xoay người đi ra ngoài. “Mạc Cửu, cô đừng hy vọng Thiên Chi Dạ ta sẽ lấy cô.”
Mạc Cửu dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. Nhìn thân hình thon dài mặc cẩm bào màu chàm của Thiên Chi Dạ, nàng nở nụ cười, chẳng nói gì, trong lòng lại có chút buồn bực. Rõ ràng là cùng một người, vì sao lại có một mặt ác liệt như vậy?
******
Thiên Linh Cư là chỗ ở của Thiên Chi Dạ. Từ khi Mạc Cửu được sắp xếp đến đó chăm sóc hoa cỏ trong viện, cơ hội gặp gỡ nhau liền tăng lên.
Bấy giờ Mạc Cửu mới phát giác, tính tình của hắn cực kỳ không ổn định. Một khắc trước vẫn còn lạnh lùng gắt gỏng, ngay sau đó lại trở nên điềm đạm thong dong. Hoặc đang quấn quít chăm sóc nàng, đảo mắt một cái lại chán ghét đẩy nàng ra xa. Tệ nhất là, hắn luôn trắng đêm không tài nào ngủ được. Theo lời Thiên Chi Dạ nói, một là bởi vì làm hồn ma suốt mấy trăm năm, trước đây không có quen nếp ngủ, trong lúc nhất thời không thể thích ứng; Hai là hắn sợ, một khi ngủ say sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Thiên Chi Dạ như vậy, làm cho Mạc Cửu không thể không đau lòng. Ngay cả một phần trong hắn luôn thấy nàng không vừa mắt kia, cũng tựa hồ không còn thật sự ác liệt như trước nữa.
Đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Nhìn cửa sổ phòng Thiên Chi Dạ sáng đèn suốt đêm, cùng với bóng người khi thì thong dong khi lại buồn bực thỉnh thoảng xuất hiện trước cửa sổ giấy, Mạc Cửu thở dài.
Từ khi biết buổi tối hắn không ngủ được, nàng thường ngồi dựa dưới tàng cây hoa quế trong hoa viên, nhìn bóng dáng hắn chiếu trên cửa sổ, canh gác cho đến bình minh.
A Cửu, ta muốn có thể chân chính ôm lấy nàng.
Ngày ấy trước khi đi, hắn đã nói với nàng như vậy. Cho dù hai người đều biết rõ, đó là chuyện trái với sự tuần hoàn của thiên đạo, tất sẽ mang đến hậu quả khôn lường, nhưng thấy hắn kiên trì, nàng cũng nghe theo.
Vì thế, hắn đã đánh mất một nửa tình cảm đối với nàng; Vì thế, hắn phải thức trắng cả đêm không ngủ…
Một giọt nước từ mái nhà rơi xuống, đánh vào mu bàn tay đang ôm gối của Mạc Cửu. Sau đó, từng giọt lại từng giọt rơi lên tóc, lên mặt, lên mi…
Mưa tới rất nhanh. Mạc Cửu đành phải chạy ra khỏi tàng cây, lặng yên đứng nép bên cửa sổ sáng đèn.
“Mạc Cửu.” Thiên Chi Dạ ở bên trong bỗng nhiên gọi một tiếng.
Mạc Cửu cũng không kinh ngạc mà bình tĩnh ừ một tiếng. Thiên Chi Dạ giỏi võ công như vậy, lẽ nào lại không nghe ra động tĩnh bên ngoài, huống chi còn có thị vệ ở đây.
“Cô ở ngoài đó làm gì vậy?” Giọng nói của Thiên Chi Dạ cực kỳ dịu dàng, làm cho nàng nghĩ đến A Dạ. Có lẽ, phía sau, đang do tính cách của A Dạ làm chủ.
“Trừ tà cho huynh.” Mạc Cửu ngồi xuống đất, dựa vào vách tường, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, thuận miệng nói.
Thiên Chi Dạ nở nụ cười, sau đó an tĩnh lại.
Qua một hồi lâu,
“Ta muốn đi ngủ. Cô… chớ đi.” Hắn nói, trong thanh âm có lẫn một tia khẩn cầu rất khó phát hiện.
“Ừm.” Mạc Cửu không nói gì, trái tim lại đau đớn như bị ai bứt nhéo. A Dạ của nàng, rốt cuộc phải chịu đựng sự tra tấn này cho đến khi nào đây?
Bên trong truyền đến tiếng cởi đồ sột soạt, sau đó khẽ ‘phụt’ một tiếng, đèn tắt. Cửa sổ là một mảnh tối đen.
Cả đêm đó, Mạc Cửu ngồi nghe tiếng hô hấp trong phòng dần dần trở nên ngân nga thâm trầm hòa với tiếng mưa rơi, cho đến tận khi trời rạng sáng. Lúc rời đi, còn hái một cành hoa nhài nở rộ trong vườn, cắm lên cạnh cửa sổ.
“Mạc Cửu, sau này buổi tối cô không được đến Thiên Linh Cư nữa!”
Mưa rơi suốt một đêm, ban ngày thời tiết rất tốt, ánh mặt trời sưởi ấm cả một vùng. Nhưng khi nhìn thấy Mạc Cửu đang ngủ vùi trong chăn, sắc mặt Thiên Chi Dạ lại rất khó coi. Hiếm khi có được một đêm an giấc, cũng không đánh tan được cái tính gắt gỏng của hắn.
Mạc Cửu lười biếng mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn hắn, cũng không biết có nghe thấy hắn vừa nói gì hay không. Sau một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười.
“A Dạ.”
Nét mặt Thiên Chi Dạ hiện lên một tia kinh ngạc. Mạc Cửu vươn tay, hắn cũng cầm lấy theo bản năng. Sau đó liền bị nàng thuận thế ôm lấy thắt lưng, làm nũng làm úp sấp tựa vào trên đùi hắn, lại muốn ngủ.
“Huynh quan tâm muội.” Tuy rằng hung dữ, lại có thể cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói. Ánh mắt kia cũng không còn vẻ chán ghét như lúc thường nữa. Nếu không phải A Dạ, còn có thể là ai.
Vành tai Thiên Chi Dạ nóng lên, không được tự nhiên miết miết môi.
“Nói đùa! Bổn vương chỉ muốn nhắc nhở cô, cho dù cô có leo lên giường của bổn vương, cũng đừng hòng mơ tưởng đến vị trí vương phi.” Ngoài miệng hắn thốt ra những lời châm chọc, nhưng cũng không đẩy nàng ra.
Những lời này quá ác độc. Mạc Cửu vốn đang còn chút buồn ngủ, đều bị đánh tan. Nàng nghi hoặc hít hà mùi hương mẫu đơn quen thuộc đang vờn quanh mình, cuối cùng quyết định rút tay về, chậm rãi ngồi dậy.
“Làm phiền vương gia nhắc nhở, Mạc Cửu sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.” Nàng cung kính đáp lời, nét mặt đã không còn vẻ thân thiết như trước nữa.
Thần sắc Thiên Chi Dạ cứng đờ, lại có chút mất mát, lập tức bị cảm giác lạ lẫm này làm cho ảo não vô cùng, trong lòng buồn bực.
“Tốt nhất nên như thế.” Lạnh lùng bỏ lại một câu, hắn phất tay áo mà đi.
Mạc Cửu thở dài, cũng không tức giận vì lời nói ác ý làm nhục của hắn. Chỉ là nàng cũng thật sự không hiểu nổi, vì sao hắn lại chán ghét mình như vậy. Chẳng lẽ bởi vì cái danh phu thê không muốn ai biết đến kia sao?
Trở lại thư phòng, Thiên Chi Dạ đứng trước cửa sổ hồi lâu, sau đó rút từ trong tay áo ra một cành hoa nhài đã có chút ủ rũ, thờ ơ đùa nghịch. Ánh mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Kể từ sau ngày đó, Mạc Cửu vẫn như cũ, hàng đêm canh giữ bên ngoài phòng Thiên Chi Dạ. Mãi cho đến khi trong phòng đèn tắt người đã ngủ, nàng mới vòng lại nơi mình ở. Ban đầu, các cửa viện đều khóa chặt, nàng phải trèo tường mà về. Lâu dần, tuy Thiên Chi Dạ không hề căn dặn, nhưng gã hầu cận Thanh Phong của hắn vốn đã chứng kiến tất cả, liền tự mình suy diễn, âm thầm cho người để cửa lại, nàng mới không cần leo tới leo lui nữa.
Nhưng ngoại trừ đêm đầu tiên, sau này tuy Thiên Chi Dạ biết rõ Mạc Cửu luôn ở bên ngoài, cũng không nói chuyện với nàng.
Từ đó về sau, đèn ở Thiên Linh Cư không còn thắp sáng suốt đêm nữa.
******
Kể từ khi buổi tối có thể ngủ ngon, tính tình của Thiên Chi Dạ tốt lên rất nhiều, không còn cứ gặp Mạc Cửu là lại châm biếm gắt gỏng nữa, chỉ không nói lời nào, không thèm nhìn mặt mà thôi. Còn tính cách A Dạ, cũng thật lâu không thấy xuất hiện.
Thời gian cứ thế trôi đi, Mạc Cửu trước sau vẫn ôn hòa nhã nhặn. Với nàng mà nói, chỉ cần người đó còn tồn tại, đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng. Một đạo chiếu thư chỉ hôn ban xuống, làm đảo loạn lòng người trong vương phủ.
Thì ra, phụ thân của Yến Vân trước đây là thị lang hình bộ, một người cương trực rất có uy tín trong quan viên, lần này bị hãm hại làm cho cửa nát nhà tan, tuy có Thiên Chi Dạ lật lại bản án giải oan giúp cho, nhưng Yến gia đã tuyệt, chỉ còn sót lại một mình Yến Vân. Hoàng hậu thương xót cảnh bơ vơ nên nhận cô ta làm nghĩa nữ, phong làm Trung Nghĩa công chúa, chỉ hôn cho Thuận Thân Vương Thiên Chi Diệp làm phi, thực tế là vì muốn bịp miệng thiên hạ.
Chiếu thư chỉ hôn được ban ra, mặc dù chưa tổ chức hôn lễ nhưng Yến Vân cũng được công nhận là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Thuận Thân Vương phủ. Trong lúc nhất thời, những kẻ nịnh nọt, những kẻ thuận theo chiều gió, thuận theo thời thế lũ lượt kéo nhau đến chỗ ở của cô ta trong vương phủ để làm thân. Chỉ có Mạc Cửu là thờ ơ. Ở trong mắt nàng, mây trên trời vẫn cứ trắng như vậy, thực vật trong hoa viên vẫn cứ tràn trề nhựa sống như vậy, mà bụi hoa mẫu đơn nàng đã chuyển đến tiểu viện cũng đã nở ra một nụ hoa. Nếu may mắn, có lẽ nàng có thể nhìn thấy hoa nở.
“Mạc… công tử.” Yến Vân lại xuất hiện trước mặt Mạc Cửu, sửa lại xưng hô.
Khi đó, ánh mặt trời sắp buông xuống, Mạc Cửu đang vác cuốc trở về tiểu viện của mình. Có tiểu viện độc lập, còn có nha hoàn, chung quy Thiên Chi Dạ cũng không đối đãi với nàng như hạ nhân bình thường.
Nàng đứng lại, không nói chuyện.
Yến Vân gật đầu một cái với nha hoàn bên cạnh. Nha hoàn kia lập tức lấy từ trong người ra một bao gì đó, đưa tới trước mặt Mạc Cửu.
“Đạ tạ công tử ngày đó đã thu nhận, một chút lòng thành, mong rằng công tử có thể nhận lấy.”
Mạc Cửu liếc mắt nhìn cô ta, đưa tay ra lấy rồi mở ra trước mặt hai người. Bên trong là mấy nén bạc lớn nhỏ khác nhau, xem chừng có đến hai mươi nén, còn có mấy tấm ngân phiếu Mạc Cửu đã từng thấy qua cùng với một ít trang sức quý giá. Nhìn ra được, Yến Vân đã bỏ r tất cả gia sản của mình vào đây.
Tùy tiện lấy một nén bạc vụn nằm trong số đó ra rồi đóng bao lại, quăng trả cho nha đầu trước mặt
“Không ai nợ ai.” Nàng nói, tính đi vòng qua hai người tiếp tục trở về. Làm bao nhiêu lấy thù lao bấy nhiêu, đây là nguyên tắc nhất quán của nàng.
“Mạc, Mạc đại ca!” Yến Vân quýnh lên, lại gọi.
“Còn gì nữa?” Mạc Cửu đưa lưng về phía hai người, không hề quay đầu.
“Huynh hãy nhận hết đi.” Yến Vân có chút sốt ruột, sợ Thiên Chi Dạ đột nhiên lại đến.
“Vì sao?” Mạc Cửu nghiêng mặt, khóe môi hiện lên một chút cười hờ hững. Chưa bao giờ thấy ai cầu tặng tiền cho người, nàng cũng không cho rằng đây là chuyện tốt.
Chỉ một lát dừng lại này, nha đầu đã đem bao tiền nhét vào người nàng. Lần này, nàng cũng không vội cầm lấy, chỉ lặng lẽ chờ Yến Vân giải thích.
“Mạc đại ca, huynh rời khỏi vương phủ đi. Huynh, huynh cùng vương gia đều là nam tử, không có kết quả đâu. Huynh cũng biết, Hoàng thượng đã…” Yến Vân do dự một chút, vẫn nói. Tuy cô không dám khẳng định người trong lòng của Thiên Chi Dạ có phải là Mạc Cửu hay không, nhưng xem thái độ hôm ấy của Thiên Chi Dạ cũng biết Mạc Cửu rất đặc biệt. Cô không chấp nhận mình sẽ phải chia sẻ chồng với một nam nhân.
Thì ra là thế – Mạc Cửu rũ mắt, cười nhẹ. “Đúng vậy, làm sao có kết quả.” Người lăn lộn giữa vòng đao kiếm, nếu không có đủ tinh lực cùng phản ứng nhanh nhạy, làm sao có thể sống đến bây giờ.
“Vậy là huynh đồng ý…” Yến Vân vui vẻ, không ngờ lời nói lại bị người khác cắt ngang.
“Đồng ý cái gì?”
Là Thiên Chi Dạ. Bên cạnh hắn còn có hai gã nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm, dung mạo có vài phần tương tự với hắn.
Yến Vân trong lòng chợt lạnh, mặt hơi trắng bệch. Nếu để hắn biết mình tự tiện khuyên Mạc Cửu rời đi, e rằng sẽ chọc giận hắn. Đang tìm từ ngữ để đẩy việc này trôi đi, nha đầu bên cạnh cô đã bùm một tiếng quỳ xuống.
“Xin vương gia hãy làm chủ cho tiểu thư nhà nô tỳ.”
“Linh Lung, ngươi…” Việc này xảy ra quá đột ngột làm cho Yến Vân kinh sợ, còn Thiên Chi Dạ cùng hai nam tử kia lại tỏ ra hứng thú, chỉ có Mạc Cửu vẫn giữ dáng vẻ không mặn không nhạt như thường.
“Tiểu thư đừng cản nô tỳ nữa, nô tỳ không thể trơ mắt nhìn tiểu thư bị người ta khi dễ được!” Linh Lung tỏ ra vô cùng căm phẫn, nói xong câu này, đôi mắt không ngờ còn đỏ lên, làm như có rất nhiều uất ức.
Yến Vân yên lặng. Thiên Chi Dạ thản nhiên quét mắt nhìn Mạc Cửu, nói: “Ồ – ngươi nói tiếp đi, ai dám ở vương phủ khi dễ tiểu thư nhà ngươi, Trung Nghĩa công chúa của vương triều Thiên Chi chúng ta.”
Linh Lung oán hận trừng mắt nhìn Mạc Cửu, lúc này mới căm giận nói: “Hôm qua Mạc công tử tìm đến chỗ tiểu thư của nô tỳ, nói muốn bạc gì đó. Nếu tiểu thư không cho, sẽ đem chuyện từng thu nhận tiểu thư nói ra cho mọi người đều biết.” Nói đến đây, ả dừng lại một chút, dường có chút do dự. “Nô tỳ không hiểu gì cả, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng công tử đi rồi, tiểu thư khóc suốt cả đêm, tất nhiên là bị người khi dễ mới có thể như vậy. Hôm nay lại sai nô tỳ gom nhặt tất cả ngân lượng cùng trang sức đáng giá, vội vàng đến chỗ Mạc công tử…”
Ả còn chưa nói hết, Thiên Chi Dạ đã đi nhanh đến chỗ Mạc Cửu, giật lấy túi vải trong tay nàng, mở ra.
“Ngươi nói thế nào? Mạc Cửu.” Nhìn thấy những thứ bên trong, giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng.
Mạc Cửu nở nụ cười. “Có lẽ, ta muốn dùng số bạc này mời vương gia ngài uống rượu.”
Thiên Chi Dạ nghe vậy, sắc mặt biến hóa, trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu sau mới chậm rãi chuyển sang nhìn chủ tớ Yến Vân ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. “Vân Nhi, Linh Lung nói có phải là thật không?”
Yến Vân bất an túm chặt lấy làn váy, chần chờ một lát, khẽ dạ. Cô không muốn hại Linh Lung, người có lòng tốt giúp cô, bị phạt, lại muốn làm cho Mạc Cửu phải rời đi, cho nên cuối cùng đành từ bỏ lương tâm.
Mạc Cửu hiển nhiên không lấy làm bất ngờ. Ngay cả đuôi lông mày cũng không nhúc nhích chút nào.
“Nô tài to gan, ngay cả vương phi tương lai cũng dám uy hiếp!” Thiên Chi Dạ chưa mở miệng, nam tử lớn tuổi hơn bên cạnh hắn đã lên tiếng trước. “Nhị đệ, không bằng hãy để vi huynh giúp đệ xử trí đi.” Thì ra chính là Thái tử Thiên Chi Duệ. Người còn lại, có lẽ cũng là hoàng tử.
Thiên Chi Dạ hơi trầm ngâm, cười nói: “Không biết hoàng huynh tính xử trí người này như thế nào?” Giọng điệu hắn trêu tức, không ai chú ý đến sát khí ẩn hiện trong con ngươi đen láy của hắn.
Thiên Chi Duệ đảo đôi mắt đã bị men say vẩn đục nhìn qua mọi người một lượt, đắc ý cười.
“Bắt hắn mặc quần áo đàn bà nhảy múa cho chúng ta xem. Múa đẹp thì tạm tha, múa không đẹp liền bán quách cho người ta làm vợ bé.”
Từ khi tạo dựng giang sơn Thiên Chi Triều, bắt nam tử mặc quần áo đàn bà chính là vũ nhục lớn nhất, thậm chí còn nặng nề hơn cả hình phạt quất roi. Nếu là người hào khí, thà rằng đầu rơi xuống đất còn hơn phải chịu nhục nhã như vậy. Có thể nghĩ ra phương thức trừng phạt này, cho thấy đám người hoàng tộc này hoang đường thế nào. Lời vừa nói ra, nam tử bên cạnh hắn lập tức vỗ tay khen hay. Ánh mắt rũ xuống của Yến Vân bất giác hiện lên một chút chán ghét, còn có sự áy náy khó có thể che giấu.
Ánh mắt Thiên Chi Dạ thâm trầm, làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ không lòng. Còn Mạc Cửu lại ngẩng đầu, thản nhiên nhìn về phía những mái nhà màu xanh bị ánh hoàng hôn chiếu rọi một tầng sáng mờ, ra vẻ chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
******
Khi bộ váy hoa lệ được đưa đến trước mặt Mạc Cửu, nàng liếc mắt nhìn, thản nhiên nói. “Cho ta màu đỏ.”
Thiên Chi Duệ rất hưng phấn, nói ngay. “Được, màu đỏ, màu đỏ, càng rực rỡ càng tốt.”
Được Thiên Chi Dạ gật đầu đồng ý, một bộ nữ trang màu đỏ nhanh chóng được đưa đến trước mặt Mạc Cửu.
Mạc Cửu đưa tay ra lấy, lại bị Thiên Chi Dạ cầm tay cản lại, trầm giọng hỏi: “Ngươi thật sự muốn mặc sao?”
Tay hắn còn có nhiệt độ chứ không lạnh lẽo thấu xương như trong tưởng tượng. Mạc Cửu dừng lại một chút, vươn tay đẩy hắn ra. Trong ánh ánh hoàng hôn đỏ ửng, bộ váy rực rỡ đã được khoác lên người nàng. Trước những ánh mắt chăm chú, nàng đút tay áo, thắt đai lưng. Thần sắc rất tự nhiên, cũng không thấy khổ sở chút nào. Ngược lại, sắc mặt Thiên Chi Dạ càng lúc càng khó coi.
Yến Vân chú ý đến sự biến hóa rất nhỏ giữa hai người, cảm giác áy náy cùng bất an lập tức tiêu tán, không thể ngăn nổi đố kỵ hiện rõ trên nét mặt.
Hồng y cực mỹ, cho dù mái tóc Mạc Cửu vẫn rối tung hỗn độn, lại tùy ý búi lên nhưng vẫn không làm giảm đi phong thái hào sảng toát ra từ trong xương cốt. Hơn nữa, dung mạo nàng thanh tú, mặc hồng y càng khiến lòng người điên đảo.
Thiên Chi Dạ phục hồi tinh thần lại trước tiên, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm, bàn tay khoát sau lưng đã nắm chặt thành quyền.
“A – Nhị hoàng huynh, không thể tưởng được một tên nô tài chăm sóc cây cảnh nho nhỏ trong phủ của huynh lại có tư sắc đến thế! Lại đây, cho Gia xem thử nào, đứa bé này là có phải là nữ phẫn nam trang hay không…” Một giọng nam tử khác đột nhiên vang lên, phá vỡ khoảnh khắc im lặng. Nói xong, y đưa tay định túm lấy Mạc Cửu đang đứng chính giữa.
Thiên Chi Dạ vẫn nhanh hơn y một bước, một tay tím lấy Mạc Cửu kéo về phía mình. “Hắn là người trong phủ của bổn vương, để vi huynh kiểm tra được rồi. Tay của tam đệ nên giữ lại để sờ mỹ nhân đi.” Nói xong, quay đầu nói với thị đồng đi theo bên cạnh. “Thanh Phong, dẫn Thái tử điện hạ cùng Tam hoàng tử điện hạ đến Trầm Hương Các, kêu Dẫn Nguyệt, Tử Dao đến hầu hạ cho tốt!”
Căn dặn xong, lại cười nói với Thái tử cùng Tam hoàng tử: “Hoàng huynh và Tam đệ cứ đi thong thả, Diệp sẽ tới sau.”
Thái tử cùng Tam hoàng tử đối với Mạc Cửu cùng lắm chỉ là nhất thời ham của lạ. Lúc này nghe được hai cái tên mà bọn họ vẫn luôn thèm nhỏ dãi, làm gì còn tâm tư ở lại nữa, lập tức ừ à hai câu rồi nhanh chóng theo Thanh Phong đi luôn. Về phần còn phải bắt Mạc Cửu nhảy múa, sớm đã bị vứt lên đến chín tầng mây.
Trong hoa viên chỉ còn lại Thiên Chi Dạ, Mạc Cửu cùng chủ tớ Yến Vân.
“Có cần khiêu vũ nữa không, vương gia…” Mạc Cửu hỏi, giãy người một chút, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Thiên Chi Dạ.
“Câm miệng!” Thiên Chi Dạ tức giận quát, không nhìn đến sự tồn tại của Yến Vân, bắt đầu ra tay bóc xé hồng y trên người nàng. Hắn rất hối hận, hối hận vì đã đồng ý với phương pháp xử trí vớ vẩn này của Thái tử. Hắn phát hiện, không ngờ mình lại không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ khác nhìn thấy dáng vẻ mặc trang phục cùng màu với giá y (áo cưới) của nàng.
Mạc Cười thản nhiên mà cười, mặc cho hắn bóc xé quần áo phụ nữ trên người mình. Yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn một lúc lâu, sau đó mới thấp giọng nói một câu.
Thiên Chi Dạ ngừng lại, tiếp theo bỗng nhiên đẩy nàng ra, hung hăng ném mạnh đống vải rách nát trong tay xuống đất.
“Trở về chỗ của ngươi đi. Sau này, không được ta cho phép thì không được bước ra khỏi đó nửa bước!” Dứt lời liền chuyển tầm mắt về phía chủ tớ Yến Vân vẫn đang đứng yên tại chỗ, đi không phải mà không đi cũng không xong, lạnh lùng nói: “Các ngươi còn đứng đây làm gì nữa? Thật sự muốn xem hắn khiêu vũ sao?”
“Nhưng mà vương gia, chẳng lẽ để tiểu thư nhà nô tỳ bị người ta khi dễ oan ức như vậy sao…” Linh Lung vẫn không phục, nhất là nhìn thấy Thiên Chi Dạ chẳng màng đến sự có mặt của tiểu thư nhà mình, tỏ ra ái muội với Mạc Cửu như vậy, lại căm giận bất bình, không muốn dễ dàng buông tha cho Mạc Cửu.
“Linh Lung, đừng nhiều lời.” Yến Vân khổ sở, khẽ gọi. Dù thế nào cô cũng không thể tưởng được, người từng dịu dàng che chở cho cô nay lại vì một gã nam nhân mà làm cho cô phải khốn khổ như vậy. Chẳng lẽ, cô không đáng giá như thế sao?
“Khi dễ?” Thiên Chi Dạ đột nhiên bật cười. “Ngươi cho rằng bổn vương thật sự tin vào những lời nói hồ đồ của các ngươi sao?”
Chợt nghe thấy lời ấy, sắc mặt cảu Yến Vân lẫn Linh Lung đều trắng bệch.
“Thuận Thân Vương phủ này không dung nổi vị đại thần như cô. Trung Nghĩa công chúa vẫn nên trở về phủ đệ của mình thì hơn.” Thiên Chi Dạ chuyển đề tài, thản nhiên nói. Dứt lời liền phất tay áo bỏ đi.
Yến Vân cắn môi, cố nén tiếng khóc nức nở, nhưng trước mắt vẫn trắng xóa, không thể đứng vững nổi nữa. Linh Lung vội vàng chạy lại đỡ lấy, nhưng đôi mắt sáng quắc lại hung hăng trừng lên nhìn Mạc Cửu, không chút che giấu nỗi oán giận trong đó.
Mạc Cửu làm như không thấy, ngửa đầu nhìn bầu trời sau khi ánh hoàng hôn tắt đã trở thành màu xanh lam, lặng lẽ thở dài. Trở lại tiểu viện của mình, rửa mặt. Nàng nghĩ, nàng phải ra ngoài hít thở không khí.
Vì thế, ăn xong cơm chiều, sau khi nha hoàn khóa cửa viện đi ngủ, nàng không đến Thiên Linh Cư mà trèo tường ra khỏi vương phủ.
Yến Vân đến tìm cũng không có gì bất ngờ, sau khi tin đồn Thuận Thân Vương dưỡng một nam sủng bay lên đầy trời.
Thuận Thân Vương Thiên Chi Diệp có vô số sủng cơ, nhưng ngôi vị chính phi vẫn còn để trống, chọc cho cơ thiếp vì vậy mà lục đục với nhau, tính hết kế sách, hắn lại lấy thế làm vui. Nhưng sau khi hắn từ chướng sơn trở về, tính tình đột nhiên thay đổi, chỉ yêu thích một mình Yến Vân. Thậm chí khi cô ta bỏ đi, hắn còn đích thân đi tìm về. Từ đó có thể thấy được địa vị của Yến Vân ở trong lòng hắn. Bởi vậy, khi tin đồn nam sủng bay ra, nữ nhân khác đều vui sướng khi người gặp họa, còn Yến Vân lại không thể không cảm thấy bất an.
“Mạc đại ca?” Khi nhìn thấy là Mạc Cửu, cô ta kinh ngạc vạn phần.
Mạc Cửu đau đầu. Tuy nàng là thê tử của Thiên Chi Dạ, cũng là Thuận Thân Vương bây giờ, nhưng đối mặt với nữ tử trước mắt, so với nàng còn danh chính ngôn thuận hơn, thật sự làm cho người ta vừa rối rắm lại vừa bất lực.
Hai nha đầu bởi vì Thiên Chi Dạ thường đến đây mà trở nên tận tâm hết sức với Mạc Cửu, thấy tình huống không ổn liền đưa mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng bày dọn chén tách, ngâm trà chiêu đãi. Còn Xuân Nhi đã vụng trộm chuồn ra khỏi viện, sau đó chạy thẳng đến thư phòng của Thiên Chi Dạ.
Mạc Cửu cũng không biết sao nha đầu của mình lại thông minh như vậy, trong lòng có chút phiền chán, lạnh lùng nhìn khách đến. “Có chuyện gì?”
Lúc này, Yến Vân cũng có chút luống cuống. Dù thế nào cô cũng không thể tưởng được, tình địch mới của mình lại là người đã từng giúp đỡ mình. Có lẽ, trong chuyện này có hiểu lầm gì chăng – Cô tự an ủi chính mình. Dù sao, cô cũng chẳng thể nào tưởng tượng được, đường đường là một vương gia lại cảm thấy hứng thú với một gã nam nhân đi đổ dạ hương. Chuyện này… thật sự không thể tránh khỏi… quá ác liệt đi!
“Ta, ách… Yến Vân đến thăm Mạc đại ca xem huynh dạo này sống đã quen chưa.” Cô nói có chút lắp bắp, bất giác đã muốn cho mình ở vị trí chủ nhân.
Mạc Cửu đưa tay day day thái dương, có chút bất đắc dĩ. “Cũng tốt.” Dứt lời, liền xoay người đùa nghịch hoa cỏ trong viện.
Biết tính cách của nàng như thế, Yến Vân cũng không thấy tức giận. Ngược lại, nha đầu thân cận của cô ta lại cảm thấy bất công thay cho chủ nhân, nhịn không được mở miệng chê cười: “Công tử vô lễ quá rồi đó, hay là cậy mình được Vương gia sủng ái, không xem tiểu thư của chúng ta ra gì?”
Yến Vân vốn muốn quát bảo ngưng lại, nhưng đột nhiên muốn biết phản ứng của Mạc Cửu thế nào, từ đó có thể phỏng đoán ra hắn có thật giống như lời đồn hay không, vì thế không nói gì.
Thu Diệp đang bưng trà đến, nghe vậy mày liễu nhếch lên, đã muốn trả lời lại một cách mỉa mai. Nhưng lại nghĩ, Yến Vân được mọi người công nhận là vương phi tiêu chuẩn, cho dù không làm nổi chính phi, dựa vào sự sủng ái của vương gia đối với cô ta, vị trí sườn phi tuyệt đối chạy không được. Còn quan hệ của chủ nhân nhà mình với vương gia thật sự làm cho người ta tróc đoán không ra, vương gia cũng mười ngày nửa tháng mới đến một lần, huống chi lại là nam tử, dù thế nào cũng không thể có duyên với vị trí vương phi được. Cân nhắc trước sau, cô ta liền đóng chặt miệng lại, làm bộ như không nghe thấy gì, bưng trà vào sảnh trong.
Mạc Cửu dừng động tác, quay đầu lại, như cười như không nhìn nha đầu kia, không phủ nhận cũng không thừa nhận. “Ta là một kẻ đổ dạ hương, được ta coi trọng đáng tự hào lắm sao?” Dứt lời, không hề để ý đến hai người, vác cuốc đi đến dưới bậc thềm bắt đầu cuốc cỏ dại trong viện.
Tiểu nha đầu bị đối xử như vậy, một lát sau mới phản ứng lại được. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không khỏi đỏ bừng lên. Ngay cả Yến Vân cũng vừa giận vừa quẫn. Nói như vậyrõ ràng là có ý, nha đầu đem cô ta so ngang với nước tiểu phân hôi rồi.
“Ngươi… Ngươi … Ngươi, ngươi thật thô tục!” Tiểu nha đầu dậm chân, cả giận nói.
Mạc Cửu bật cười, đột nhiên cảm thấy tiểu nha đầu ngây thơ đó thật làm cho người ta hâm mộ, cũng không cảm thấy chán ghét nữa. “Mạc A Cửu là kẻ thô thiển, nói chuyện đương nhiên thô tục. Hai vị tiểu thư nếu chịu không nổi, xin mời đi cho!” Nàng thản nhiên đuổi khách.
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt Yến Vân trắng nhợt. “Huynh, huynh nói huynh tên gì?” Mạc A Cửu… A Cửu… Cô ta sao có thể nghĩ tới, sao có thể nghĩ tới…
Khó trách sao cứ cảm thấy giống như đã từng quen biết với hắn, tin tưởng hắn một cách khó hiểu, thì ra là bởi vì hắn có gương mặt tương tự với mình. Đêm đó… Đêm đó Gia cứ gọi A Cửu, chẳng lẽ là cái gã trước mắt này sao? Làm sao có thể… làm sao có thể?
Mạc Cửu không nhận ra sự khác thường trong giọng nói của cô ta, thoáng dừng một chút rồi trả lời. “Mạc Cửu.”
“Vân Nhi!” Cùng lúc đó, một âm thanh khác cũng đột nhiên vang lên.
Thiên Chi Dạ cũng vội vàng tới nơi, theo sau hắn là Thanh Phong cùng tiểu nha đầu Xuân Nhi.
Mạc Cửu nheo mắt, xem kỹ một chút. Nhìn thấy ánh mắt người kia đầy vẻ lạnh lùng cùng chán ghét, biết không phải là A Dạ, trong lòng khe khẽ thở dài, liền cúi người tiếp tục làm việc của mình.
Yến Vân đảo mắt nhìn hai người một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tình hình như mình suy đoán, trong lòng nghi hoặc, bước chân đã đi đến Thiên Chi Dạ, cười nói: “Gia, ngài đón Mạc đại ca về vương phủ, sao không nói cho thiếp biết một tiếng để thiếp còn sớm đến thăm huynh ấy, nói lời cảm tạ huynh ấy.”
Khóe mắt Thiên Chi Dạ chú ý đến vẻ xa cách của Mạc Cửu, sắc mặt trở nên ủ dột, một ngọn lửa không tên hôi hổi dâng lên trong lòng.
“Nơi này không phải là nơi nàng nên đến.” Hắn lạnh giọng nói. “Thanh Phong, đưa Yến cô nương về. Căn dặn xuống dưới, sau này không có sự cho phép của bổn vương, kẻ nào dám tự tiện đến đây, bất luận là ai, nghiêm trị không tha.”
Ngoại trừ Mạc Cửu, người có mặt ở đây đều bị lời nói này làm cho kinh sợ. Sắc mặt Yến Vân trắng bệch, cơ hồ không thể đứng vững.
“Hắn… hắn chính là người đó sao?” Bắt buộc mình trấn định lại, cô ta muốn hỏi rõ ràng. Trong thanh âm lại không có cách nào khống chế được, mang theo tiếng nức nở.
Thiên Chi Dạ liếc mắt nhìn dáng vẻ không liên quan đến mình của Mạc Cửu, trong lòng vô cùng khó chịu, không kiên nhẫn nói: “Yến Vân, nàng đi quá xa rồi đó.” Dứt lời, lớn tiếng quát. “Thanh Phong! Còn muốn bổn vương nhắc lại lần thứ hai sao?”
Mãi đến giờ phút này, Yến Vân mới nhìn rõ được địa vị của mình trong cảm nhận của hắn, không khỏi vừa buồn vừa khổ. Một trận choáng váng bỗng nhiên ập đến, cô phải dựa vào sự nâng đỡ của nha hoàn bên người mới miễn cưỡng duy trì được.
“Vâng, Yến Vân cáo lui.” Nàng nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói, tâm giá lạnh như băng.
******
Người đi hết, trong viện chỉ còn lại Thiên Chi Dạ và Mạc Cửu.
“Mạc Cửu.” Thiên Chi Dạ âm trầm nhìn Mạc Cửu vẫn chưa để ý đến mình, ngọn lửa không tên trong lòng càng bốc cháy mãnh liệt. Rõ ràng là cùng một người, vì sao đãi ngộ lại kém xa như vậy?
“Hả?” Mạc Cửu ngẩng đầu. Hắn không đi, nàng có chút bất ngờ. “Vương gia còn có gì căn dặn sao?”
Thiên Chi Dạ thoáng dừng một chút. “Vương phủ không nuôi kẻ rỗi hơi. Bắt đầu từ ngày mai, hoa viên của Thiên Linh Cư giao cho ngươi phụ trách chăm sóc.” Ngọn lửa của hắn không có chỗ nào phát tác, vì thế đưa ra yêu cầu vô lý này, chờ mong Mạc Cửu cự tuyệt để có thể mượn cớ mà nổi giận.
Ai ngờ Mạc Cửu vốn không để ý, trả lời rõ ràng. “Được.” Nói xong, lại cúi đầu đùa nghịch với cỏ cây hoa lá trước mặt.
Thiên Chi Dạ tức giận, một khắc đó, chỉ hận sao không thể bóp chết được nàng. Nàng còn nói hắn không muốn gặp nàng, vậy nàng đã đối xử với hắn như thế nào? Xem một phần khác trong con người hắn như trân như bảo, có thể vô tư lự khóc cười tùy ý, còn đối với mình hiện tại lại như người xa lạ, còn không bằng cả đám cỏ dại trước mắt nàng. Chẳng lẽ nàng không biết, hắn và người mà nàng yêu thích kia chỉ là một thôi sao?
Hắn càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng buồn bực. Lại cảm thấy mình vốn xem thường nàng, không ngờ ngược lại bị nàng coi chẳng ra gì, điều này thật sự đã làm tổn thương đến lòng tự tôn cao ngạo của hắn.
“Mạc Cửu, bổn vương nạp Yến Vân làm phi, cô thấy thế nào?” Hắn cố gắng nén cơn tức giận, đột nhiên cười nói, ánh mắt đầy vẻ ác ý. Hắn không tin nàng thật sự không cần gì cả.
Quả nhiên, Mạc Cửu cứng đờ, sau đó chậm rãi đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Có điều, ánh mắt kia tĩnh như mặt nước, chẳng hề có chút lo lắng hay tổn thương như hắn tưởng. Ngược lại là hắn, trong lòng lại dâng lên một tia khủng hoảng khó hiểu, dường như đang sợ hãi những lời nàng sắp nói ra.
“Bỏ đi, cô còn chẳng đáng được đưa ra ý kiến!” Hắn xua tay ngăn trở nàng, xoay người đi ra ngoài. “Mạc Cửu, cô đừng hy vọng Thiên Chi Dạ ta sẽ lấy cô.”
Mạc Cửu dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. Nhìn thân hình thon dài mặc cẩm bào màu chàm của Thiên Chi Dạ, nàng nở nụ cười, chẳng nói gì, trong lòng lại có chút buồn bực. Rõ ràng là cùng một người, vì sao lại có một mặt ác liệt như vậy?
******
Thiên Linh Cư là chỗ ở của Thiên Chi Dạ. Từ khi Mạc Cửu được sắp xếp đến đó chăm sóc hoa cỏ trong viện, cơ hội gặp gỡ nhau liền tăng lên.
Bấy giờ Mạc Cửu mới phát giác, tính tình của hắn cực kỳ không ổn định. Một khắc trước vẫn còn lạnh lùng gắt gỏng, ngay sau đó lại trở nên điềm đạm thong dong. Hoặc đang quấn quít chăm sóc nàng, đảo mắt một cái lại chán ghét đẩy nàng ra xa. Tệ nhất là, hắn luôn trắng đêm không tài nào ngủ được. Theo lời Thiên Chi Dạ nói, một là bởi vì làm hồn ma suốt mấy trăm năm, trước đây không có quen nếp ngủ, trong lúc nhất thời không thể thích ứng; Hai là hắn sợ, một khi ngủ say sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Thiên Chi Dạ như vậy, làm cho Mạc Cửu không thể không đau lòng. Ngay cả một phần trong hắn luôn thấy nàng không vừa mắt kia, cũng tựa hồ không còn thật sự ác liệt như trước nữa.
Đúng là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Nhìn cửa sổ phòng Thiên Chi Dạ sáng đèn suốt đêm, cùng với bóng người khi thì thong dong khi lại buồn bực thỉnh thoảng xuất hiện trước cửa sổ giấy, Mạc Cửu thở dài.
Từ khi biết buổi tối hắn không ngủ được, nàng thường ngồi dựa dưới tàng cây hoa quế trong hoa viên, nhìn bóng dáng hắn chiếu trên cửa sổ, canh gác cho đến bình minh.
A Cửu, ta muốn có thể chân chính ôm lấy nàng.
Ngày ấy trước khi đi, hắn đã nói với nàng như vậy. Cho dù hai người đều biết rõ, đó là chuyện trái với sự tuần hoàn của thiên đạo, tất sẽ mang đến hậu quả khôn lường, nhưng thấy hắn kiên trì, nàng cũng nghe theo.
Vì thế, hắn đã đánh mất một nửa tình cảm đối với nàng; Vì thế, hắn phải thức trắng cả đêm không ngủ…
Một giọt nước từ mái nhà rơi xuống, đánh vào mu bàn tay đang ôm gối của Mạc Cửu. Sau đó, từng giọt lại từng giọt rơi lên tóc, lên mặt, lên mi…
Mưa tới rất nhanh. Mạc Cửu đành phải chạy ra khỏi tàng cây, lặng yên đứng nép bên cửa sổ sáng đèn.
“Mạc Cửu.” Thiên Chi Dạ ở bên trong bỗng nhiên gọi một tiếng.
Mạc Cửu cũng không kinh ngạc mà bình tĩnh ừ một tiếng. Thiên Chi Dạ giỏi võ công như vậy, lẽ nào lại không nghe ra động tĩnh bên ngoài, huống chi còn có thị vệ ở đây.
“Cô ở ngoài đó làm gì vậy?” Giọng nói của Thiên Chi Dạ cực kỳ dịu dàng, làm cho nàng nghĩ đến A Dạ. Có lẽ, phía sau, đang do tính cách của A Dạ làm chủ.
“Trừ tà cho huynh.” Mạc Cửu ngồi xuống đất, dựa vào vách tường, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, thuận miệng nói.
Thiên Chi Dạ nở nụ cười, sau đó an tĩnh lại.
Qua một hồi lâu,
“Ta muốn đi ngủ. Cô… chớ đi.” Hắn nói, trong thanh âm có lẫn một tia khẩn cầu rất khó phát hiện.
“Ừm.” Mạc Cửu không nói gì, trái tim lại đau đớn như bị ai bứt nhéo. A Dạ của nàng, rốt cuộc phải chịu đựng sự tra tấn này cho đến khi nào đây?
Bên trong truyền đến tiếng cởi đồ sột soạt, sau đó khẽ ‘phụt’ một tiếng, đèn tắt. Cửa sổ là một mảnh tối đen.
Cả đêm đó, Mạc Cửu ngồi nghe tiếng hô hấp trong phòng dần dần trở nên ngân nga thâm trầm hòa với tiếng mưa rơi, cho đến tận khi trời rạng sáng. Lúc rời đi, còn hái một cành hoa nhài nở rộ trong vườn, cắm lên cạnh cửa sổ.
“Mạc Cửu, sau này buổi tối cô không được đến Thiên Linh Cư nữa!”
Mưa rơi suốt một đêm, ban ngày thời tiết rất tốt, ánh mặt trời sưởi ấm cả một vùng. Nhưng khi nhìn thấy Mạc Cửu đang ngủ vùi trong chăn, sắc mặt Thiên Chi Dạ lại rất khó coi. Hiếm khi có được một đêm an giấc, cũng không đánh tan được cái tính gắt gỏng của hắn.
Mạc Cửu lười biếng mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn hắn, cũng không biết có nghe thấy hắn vừa nói gì hay không. Sau một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười.
“A Dạ.”
Nét mặt Thiên Chi Dạ hiện lên một tia kinh ngạc. Mạc Cửu vươn tay, hắn cũng cầm lấy theo bản năng. Sau đó liền bị nàng thuận thế ôm lấy thắt lưng, làm nũng làm úp sấp tựa vào trên đùi hắn, lại muốn ngủ.
“Huynh quan tâm muội.” Tuy rằng hung dữ, lại có thể cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói. Ánh mắt kia cũng không còn vẻ chán ghét như lúc thường nữa. Nếu không phải A Dạ, còn có thể là ai.
Vành tai Thiên Chi Dạ nóng lên, không được tự nhiên miết miết môi.
“Nói đùa! Bổn vương chỉ muốn nhắc nhở cô, cho dù cô có leo lên giường của bổn vương, cũng đừng hòng mơ tưởng đến vị trí vương phi.” Ngoài miệng hắn thốt ra những lời châm chọc, nhưng cũng không đẩy nàng ra.
Những lời này quá ác độc. Mạc Cửu vốn đang còn chút buồn ngủ, đều bị đánh tan. Nàng nghi hoặc hít hà mùi hương mẫu đơn quen thuộc đang vờn quanh mình, cuối cùng quyết định rút tay về, chậm rãi ngồi dậy.
“Làm phiền vương gia nhắc nhở, Mạc Cửu sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.” Nàng cung kính đáp lời, nét mặt đã không còn vẻ thân thiết như trước nữa.
Thần sắc Thiên Chi Dạ cứng đờ, lại có chút mất mát, lập tức bị cảm giác lạ lẫm này làm cho ảo não vô cùng, trong lòng buồn bực.
Mạc Cửu thở dài, cũng không tức giận vì lời nói ác ý làm nhục của hắn. Chỉ là nàng cũng thật sự không hiểu nổi, vì sao hắn lại chán ghét mình như vậy. Chẳng lẽ bởi vì cái danh phu thê không muốn ai biết đến kia sao?
Trở lại thư phòng, Thiên Chi Dạ đứng trước cửa sổ hồi lâu, sau đó rút từ trong tay áo ra một cành hoa nhài đã có chút ủ rũ, thờ ơ đùa nghịch. Ánh mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Kể từ sau ngày đó, Mạc Cửu vẫn như cũ, hàng đêm canh giữ bên ngoài phòng Thiên Chi Dạ. Mãi cho đến khi trong phòng đèn tắt người đã ngủ, nàng mới vòng lại nơi mình ở. Ban đầu, các cửa viện đều khóa chặt, nàng phải trèo tường mà về. Lâu dần, tuy Thiên Chi Dạ không hề căn dặn, nhưng gã hầu cận Thanh Phong của hắn vốn đã chứng kiến tất cả, liền tự mình suy diễn, âm thầm cho người để cửa lại, nàng mới không cần leo tới leo lui nữa.
Nhưng ngoại trừ đêm đầu tiên, sau này tuy Thiên Chi Dạ biết rõ Mạc Cửu luôn ở bên ngoài, cũng không nói chuyện với nàng.
Từ đó về sau, đèn ở Thiên Linh Cư không còn thắp sáng suốt đêm nữa.
******
Kể từ khi buổi tối có thể ngủ ngon, tính tình của Thiên Chi Dạ tốt lên rất nhiều, không còn cứ gặp Mạc Cửu là lại châm biếm gắt gỏng nữa, chỉ không nói lời nào, không thèm nhìn mặt mà thôi. Còn tính cách A Dạ, cũng thật lâu không thấy xuất hiện.
Thời gian cứ thế trôi đi, Mạc Cửu trước sau vẫn ôn hòa nhã nhặn. Với nàng mà nói, chỉ cần người đó còn tồn tại, đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng. Một đạo chiếu thư chỉ hôn ban xuống, làm đảo loạn lòng người trong vương phủ.
Thì ra, phụ thân của Yến Vân trước đây là thị lang hình bộ, một người cương trực rất có uy tín trong quan viên, lần này bị hãm hại làm cho cửa nát nhà tan, tuy có Thiên Chi Dạ lật lại bản án giải oan giúp cho, nhưng Yến gia đã tuyệt, chỉ còn sót lại một mình Yến Vân. Hoàng hậu thương xót cảnh bơ vơ nên nhận cô ta làm nghĩa nữ, phong làm Trung Nghĩa công chúa, chỉ hôn cho Thuận Thân Vương Thiên Chi Diệp làm phi, thực tế là vì muốn bịp miệng thiên hạ.
Chiếu thư chỉ hôn được ban ra, mặc dù chưa tổ chức hôn lễ nhưng Yến Vân cũng được công nhận là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Thuận Thân Vương phủ. Trong lúc nhất thời, những kẻ nịnh nọt, những kẻ thuận theo chiều gió, thuận theo thời thế lũ lượt kéo nhau đến chỗ ở của cô ta trong vương phủ để làm thân. Chỉ có Mạc Cửu là thờ ơ. Ở trong mắt nàng, mây trên trời vẫn cứ trắng như vậy, thực vật trong hoa viên vẫn cứ tràn trề nhựa sống như vậy, mà bụi hoa mẫu đơn nàng đã chuyển đến tiểu viện cũng đã nở ra một nụ hoa. Nếu may mắn, có lẽ nàng có thể nhìn thấy hoa nở.
“Mạc… công tử.” Yến Vân lại xuất hiện trước mặt Mạc Cửu, sửa lại xưng hô.
Khi đó, ánh mặt trời sắp buông xuống, Mạc Cửu đang vác cuốc trở về tiểu viện của mình. Có tiểu viện độc lập, còn có nha hoàn, chung quy Thiên Chi Dạ cũng không đối đãi với nàng như hạ nhân bình thường.
Nàng đứng lại, không nói chuyện.
Yến Vân gật đầu một cái với nha hoàn bên cạnh. Nha hoàn kia lập tức lấy từ trong người ra một bao gì đó, đưa tới trước mặt Mạc Cửu.
“Đạ tạ công tử ngày đó đã thu nhận, một chút lòng thành, mong rằng công tử có thể nhận lấy.”
Mạc Cửu liếc mắt nhìn cô ta, đưa tay ra lấy rồi mở ra trước mặt hai người. Bên trong là mấy nén bạc lớn nhỏ khác nhau, xem chừng có đến hai mươi nén, còn có mấy tấm ngân phiếu Mạc Cửu đã từng thấy qua cùng với một ít trang sức quý giá. Nhìn ra được, Yến Vân đã bỏ r tất cả gia sản của mình vào đây.
Tùy tiện lấy một nén bạc vụn nằm trong số đó ra rồi đóng bao lại, quăng trả cho nha đầu trước mặt
“Không ai nợ ai.” Nàng nói, tính đi vòng qua hai người tiếp tục trở về. Làm bao nhiêu lấy thù lao bấy nhiêu, đây là nguyên tắc nhất quán của nàng.
“Mạc, Mạc đại ca!” Yến Vân quýnh lên, lại gọi.
“Còn gì nữa?” Mạc Cửu đưa lưng về phía hai người, không hề quay đầu.
“Huynh hãy nhận hết đi.” Yến Vân có chút sốt ruột, sợ Thiên Chi Dạ đột nhiên lại đến.
“Vì sao?” Mạc Cửu nghiêng mặt, khóe môi hiện lên một chút cười hờ hững. Chưa bao giờ thấy ai cầu tặng tiền cho người, nàng cũng không cho rằng đây là chuyện tốt.
Chỉ một lát dừng lại này, nha đầu đã đem bao tiền nhét vào người nàng. Lần này, nàng cũng không vội cầm lấy, chỉ lặng lẽ chờ Yến Vân giải thích.
“Mạc đại ca, huynh rời khỏi vương phủ đi. Huynh, huynh cùng vương gia đều là nam tử, không có kết quả đâu. Huynh cũng biết, Hoàng thượng đã…” Yến Vân do dự một chút, vẫn nói. Tuy cô không dám khẳng định người trong lòng của Thiên Chi Dạ có phải là Mạc Cửu hay không, nhưng xem thái độ hôm ấy của Thiên Chi Dạ cũng biết Mạc Cửu rất đặc biệt. Cô không chấp nhận mình sẽ phải chia sẻ chồng với một nam nhân.
Thì ra là thế – Mạc Cửu rũ mắt, cười nhẹ. “Đúng vậy, làm sao có kết quả.” Người lăn lộn giữa vòng đao kiếm, nếu không có đủ tinh lực cùng phản ứng nhanh nhạy, làm sao có thể sống đến bây giờ.
“Vậy là huynh đồng ý…” Yến Vân vui vẻ, không ngờ lời nói lại bị người khác cắt ngang.
“Đồng ý cái gì?”
Là Thiên Chi Dạ. Bên cạnh hắn còn có hai gã nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm, dung mạo có vài phần tương tự với hắn.
Yến Vân trong lòng chợt lạnh, mặt hơi trắng bệch. Nếu để hắn biết mình tự tiện khuyên Mạc Cửu rời đi, e rằng sẽ chọc giận hắn. Đang tìm từ ngữ để đẩy việc này trôi đi, nha đầu bên cạnh cô đã bùm một tiếng quỳ xuống.
“Xin vương gia hãy làm chủ cho tiểu thư nhà nô tỳ.”
“Linh Lung, ngươi…” Việc này xảy ra quá đột ngột làm cho Yến Vân kinh sợ, còn Thiên Chi Dạ cùng hai nam tử kia lại tỏ ra hứng thú, chỉ có Mạc Cửu vẫn giữ dáng vẻ không mặn không nhạt như thường.
“Tiểu thư đừng cản nô tỳ nữa, nô tỳ không thể trơ mắt nhìn tiểu thư bị người ta khi dễ được!” Linh Lung tỏ ra vô cùng căm phẫn, nói xong câu này, đôi mắt không ngờ còn đỏ lên, làm như có rất nhiều uất ức.
Yến Vân yên lặng. Thiên Chi Dạ thản nhiên quét mắt nhìn Mạc Cửu, nói: “Ồ – ngươi nói tiếp đi, ai dám ở vương phủ khi dễ tiểu thư nhà ngươi, Trung Nghĩa công chúa của vương triều Thiên Chi chúng ta.”
Linh Lung oán hận trừng mắt nhìn Mạc Cửu, lúc này mới căm giận nói: “Hôm qua Mạc công tử tìm đến chỗ tiểu thư của nô tỳ, nói muốn bạc gì đó. Nếu tiểu thư không cho, sẽ đem chuyện từng thu nhận tiểu thư nói ra cho mọi người đều biết.” Nói đến đây, ả dừng lại một chút, dường có chút do dự. “Nô tỳ không hiểu gì cả, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng công tử đi rồi, tiểu thư khóc suốt cả đêm, tất nhiên là bị người khi dễ mới có thể như vậy. Hôm nay lại sai nô tỳ gom nhặt tất cả ngân lượng cùng trang sức đáng giá, vội vàng đến chỗ Mạc công tử…”
Ả còn chưa nói hết, Thiên Chi Dạ đã đi nhanh đến chỗ Mạc Cửu, giật lấy túi vải trong tay nàng, mở ra.
“Ngươi nói thế nào? Mạc Cửu.” Nhìn thấy những thứ bên trong, giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng.
Mạc Cửu nở nụ cười. “Có lẽ, ta muốn dùng số bạc này mời vương gia ngài uống rượu.”
Thiên Chi Dạ nghe vậy, sắc mặt biến hóa, trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu sau mới chậm rãi chuyển sang nhìn chủ tớ Yến Vân ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. “Vân Nhi, Linh Lung nói có phải là thật không?”
Yến Vân bất an túm chặt lấy làn váy, chần chờ một lát, khẽ dạ. Cô không muốn hại Linh Lung, người có lòng tốt giúp cô, bị phạt, lại muốn làm cho Mạc Cửu phải rời đi, cho nên cuối cùng đành từ bỏ lương tâm.
Mạc Cửu hiển nhiên không lấy làm bất ngờ. Ngay cả đuôi lông mày cũng không nhúc nhích chút nào.
“Nô tài to gan, ngay cả vương phi tương lai cũng dám uy hiếp!” Thiên Chi Dạ chưa mở miệng, nam tử lớn tuổi hơn bên cạnh hắn đã lên tiếng trước. “Nhị đệ, không bằng hãy để vi huynh giúp đệ xử trí đi.” Thì ra chính là Thái tử Thiên Chi Duệ. Người còn lại, có lẽ cũng là hoàng tử.
Thiên Chi Dạ hơi trầm ngâm, cười nói: “Không biết hoàng huynh tính xử trí người này như thế nào?” Giọng điệu hắn trêu tức, không ai chú ý đến sát khí ẩn hiện trong con ngươi đen láy của hắn.
Thiên Chi Duệ đảo đôi mắt đã bị men say vẩn đục nhìn qua mọi người một lượt, đắc ý cười.
“Bắt hắn mặc quần áo đàn bà nhảy múa cho chúng ta xem. Múa đẹp thì tạm tha, múa không đẹp liền bán quách cho người ta làm vợ bé.”
Từ khi tạo dựng giang sơn Thiên Chi Triều, bắt nam tử mặc quần áo đàn bà chính là vũ nhục lớn nhất, thậm chí còn nặng nề hơn cả hình phạt quất roi. Nếu là người hào khí, thà rằng đầu rơi xuống đất còn hơn phải chịu nhục nhã như vậy. Có thể nghĩ ra phương thức trừng phạt này, cho thấy đám người hoàng tộc này hoang đường thế nào. Lời vừa nói ra, nam tử bên cạnh hắn lập tức vỗ tay khen hay. Ánh mắt rũ xuống của Yến Vân bất giác hiện lên một chút chán ghét, còn có sự áy náy khó có thể che giấu.
Ánh mắt Thiên Chi Dạ thâm trầm, làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ không lòng. Còn Mạc Cửu lại ngẩng đầu, thản nhiên nhìn về phía những mái nhà màu xanh bị ánh hoàng hôn chiếu rọi một tầng sáng mờ, ra vẻ chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
******
Khi bộ váy hoa lệ được đưa đến trước mặt Mạc Cửu, nàng liếc mắt nhìn, thản nhiên nói. “Cho ta màu đỏ.”
Thiên Chi Duệ rất hưng phấn, nói ngay. “Được, màu đỏ, màu đỏ, càng rực rỡ càng tốt.”
Được Thiên Chi Dạ gật đầu đồng ý, một bộ nữ trang màu đỏ nhanh chóng được đưa đến trước mặt Mạc Cửu.
Mạc Cửu đưa tay ra lấy, lại bị Thiên Chi Dạ cầm tay cản lại, trầm giọng hỏi: “Ngươi thật sự muốn mặc sao?”
Tay hắn còn có nhiệt độ chứ không lạnh lẽo thấu xương như trong tưởng tượng. Mạc Cửu dừng lại một chút, vươn tay đẩy hắn ra. Trong ánh ánh hoàng hôn đỏ ửng, bộ váy rực rỡ đã được khoác lên người nàng. Trước những ánh mắt chăm chú, nàng đút tay áo, thắt đai lưng. Thần sắc rất tự nhiên, cũng không thấy khổ sở chút nào. Ngược lại, sắc mặt Thiên Chi Dạ càng lúc càng khó coi.
Yến Vân chú ý đến sự biến hóa rất nhỏ giữa hai người, cảm giác áy náy cùng bất an lập tức tiêu tán, không thể ngăn nổi đố kỵ hiện rõ trên nét mặt.
Hồng y cực mỹ, cho dù mái tóc Mạc Cửu vẫn rối tung hỗn độn, lại tùy ý búi lên nhưng vẫn không làm giảm đi phong thái hào sảng toát ra từ trong xương cốt. Hơn nữa, dung mạo nàng thanh tú, mặc hồng y càng khiến lòng người điên đảo.
Thiên Chi Dạ phục hồi tinh thần lại trước tiên, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm, bàn tay khoát sau lưng đã nắm chặt thành quyền.
“A – Nhị hoàng huynh, không thể tưởng được một tên nô tài chăm sóc cây cảnh nho nhỏ trong phủ của huynh lại có tư sắc đến thế! Lại đây, cho Gia xem thử nào, đứa bé này là có phải là nữ phẫn nam trang hay không…” Một giọng nam tử khác đột nhiên vang lên, phá vỡ khoảnh khắc im lặng. Nói xong, y đưa tay định túm lấy Mạc Cửu đang đứng chính giữa.
Thiên Chi Dạ vẫn nhanh hơn y một bước, một tay tím lấy Mạc Cửu kéo về phía mình. “Hắn là người trong phủ của bổn vương, để vi huynh kiểm tra được rồi. Tay của tam đệ nên giữ lại để sờ mỹ nhân đi.” Nói xong, quay đầu nói với thị đồng đi theo bên cạnh. “Thanh Phong, dẫn Thái tử điện hạ cùng Tam hoàng tử điện hạ đến Trầm Hương Các, kêu Dẫn Nguyệt, Tử Dao đến hầu hạ cho tốt!”
Căn dặn xong, lại cười nói với Thái tử cùng Tam hoàng tử: “Hoàng huynh và Tam đệ cứ đi thong thả, Diệp sẽ tới sau.”
Thái tử cùng Tam hoàng tử đối với Mạc Cửu cùng lắm chỉ là nhất thời ham của lạ. Lúc này nghe được hai cái tên mà bọn họ vẫn luôn thèm nhỏ dãi, làm gì còn tâm tư ở lại nữa, lập tức ừ à hai câu rồi nhanh chóng theo Thanh Phong đi luôn. Về phần còn phải bắt Mạc Cửu nhảy múa, sớm đã bị vứt lên đến chín tầng mây.
Trong hoa viên chỉ còn lại Thiên Chi Dạ, Mạc Cửu cùng chủ tớ Yến Vân.
“Có cần khiêu vũ nữa không, vương gia…” Mạc Cửu hỏi, giãy người một chút, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Thiên Chi Dạ.
“Câm miệng!” Thiên Chi Dạ tức giận quát, không nhìn đến sự tồn tại của Yến Vân, bắt đầu ra tay bóc xé hồng y trên người nàng. Hắn rất hối hận, hối hận vì đã đồng ý với phương pháp xử trí vớ vẩn này của Thái tử. Hắn phát hiện, không ngờ mình lại không thể dễ dàng tha thứ cho kẻ khác nhìn thấy dáng vẻ mặc trang phục cùng màu với giá y (áo cưới) của nàng.
Mạc Cười thản nhiên mà cười, mặc cho hắn bóc xé quần áo phụ nữ trên người mình. Yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn một lúc lâu, sau đó mới thấp giọng nói một câu.
Thiên Chi Dạ ngừng lại, tiếp theo bỗng nhiên đẩy nàng ra, hung hăng ném mạnh đống vải rách nát trong tay xuống đất.
“Trở về chỗ của ngươi đi. Sau này, không được ta cho phép thì không được bước ra khỏi đó nửa bước!” Dứt lời liền chuyển tầm mắt về phía chủ tớ Yến Vân vẫn đang đứng yên tại chỗ, đi không phải mà không đi cũng không xong, lạnh lùng nói: “Các ngươi còn đứng đây làm gì nữa? Thật sự muốn xem hắn khiêu vũ sao?”
“Nhưng mà vương gia, chẳng lẽ để tiểu thư nhà nô tỳ bị người ta khi dễ oan ức như vậy sao…” Linh Lung vẫn không phục, nhất là nhìn thấy Thiên Chi Dạ chẳng màng đến sự có mặt của tiểu thư nhà mình, tỏ ra ái muội với Mạc Cửu như vậy, lại căm giận bất bình, không muốn dễ dàng buông tha cho Mạc Cửu.
“Linh Lung, đừng nhiều lời.” Yến Vân khổ sở, khẽ gọi. Dù thế nào cô cũng không thể tưởng được, người từng dịu dàng che chở cho cô nay lại vì một gã nam nhân mà làm cho cô phải khốn khổ như vậy. Chẳng lẽ, cô không đáng giá như thế sao?
“Khi dễ?” Thiên Chi Dạ đột nhiên bật cười. “Ngươi cho rằng bổn vương thật sự tin vào những lời nói hồ đồ của các ngươi sao?”
Chợt nghe thấy lời ấy, sắc mặt cảu Yến Vân lẫn Linh Lung đều trắng bệch.
“Thuận Thân Vương phủ này không dung nổi vị đại thần như cô. Trung Nghĩa công chúa vẫn nên trở về phủ đệ của mình thì hơn.” Thiên Chi Dạ chuyển đề tài, thản nhiên nói. Dứt lời liền phất tay áo bỏ đi.
Yến Vân cắn môi, cố nén tiếng khóc nức nở, nhưng trước mắt vẫn trắng xóa, không thể đứng vững nổi nữa. Linh Lung vội vàng chạy lại đỡ lấy, nhưng đôi mắt sáng quắc lại hung hăng trừng lên nhìn Mạc Cửu, không chút che giấu nỗi oán giận trong đó.
Mạc Cửu làm như không thấy, ngửa đầu nhìn bầu trời sau khi ánh hoàng hôn tắt đã trở thành màu xanh lam, lặng lẽ thở dài. Trở lại tiểu viện của mình, rửa mặt. Nàng nghĩ, nàng phải ra ngoài hít thở không khí.
Vì thế, ăn xong cơm chiều, sau khi nha hoàn khóa cửa viện đi ngủ, nàng không đến Thiên Linh Cư mà trèo tường ra khỏi vương phủ.
No comments:
Post a Comment