Editot: Docke
Hiếm khi hôm đó lại tạnh mưa được nửa ngày, mặt trời đã nhiều ngày không thấy cuối cùng cũng xuất hiện. Việc lặt vặt trong chùa không nhiều, Mạc Cửu chẳng còn gì để làm, liền bắt chước Giới Trần ngồi trên bậc thềm đá nhàn tản ngắm mây bay.
Những ngày bình yên ngồi nhàn tản ngắm mây bay như vậy, trước đây nàng chưa từng dám hy vọng xa vời. Bên ngoài rối loạn, làm gì được bình an thanh tĩnh như nơi này. Cho nên, phải trả giá một ít để đổi lấy cuộc sống yên ổn hiện tại, cho dù là chịu đựng một chút xem thường, thật ra cũng rất đáng giá.
Nghĩ đến những gì đã xảy ra đêm qua, liền biết việc mà Thiên Chi Dạ muốn nàng làm hộ tất không đơn giản như lời hắn nói. Hồn ma kia vốn có bản lĩnh đem những việc nguy hiểm chết người biến thành nhẹ nhàng bâng quơ.
“Mạc Cửu sư huynh”, Giới Trần cầm cây chổi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Mạc Cửu bật cười, “Vì sao lúc nào đệ cũng cầm nó theo vậy?” Trừ bỏ lúc sáng, còn những khi khác, nàng chưa bao giờ thấy hắn tách rời khỏi cây chổi.
Giới Trần ngại ngùng nở nụ cười, không trả lời.
“Sư huynh, Giới Trần, Giới Trần muốn … hỏi … hỏi huynh một chuyện …” Hắn ấp a ấp úng, trong đôi mắt trong trẻo kia ánh lên một tia bối rối.
“Ừm.” Mạc Cửu nhắm mắt lại, ngửa người tựa vào cột gỗ, khóe môi hàm chứa ý cười.
Giới Trần do dự một lúc mới nói: “Sư huynh, con người có phải là, có phải là đều sẽ… trưởng thành, rồi già đi đúng không?” Thắc mắc này nó đã cất dấu trong lòng lâu lắm rồi, ban đầu còn hỏi sư phụ cùng các sư huynh, nhưng mỗi lần như vậy sư phụ chỉ cười không đáp, các sư huynh cũng không để ý đến nó. Riết rồi nó không dám hỏi lại nữa. Rồi Mạc Cửu tới, thái độ đối với nó khác hẳn các sư huynh. Điều này làm cho Giới Trần lại dấy lên một tia hy vọng. Có lẽ, có lẽ Mạc Cửu sư huynh sẽ đồng ý giải đáp thắc mắc trong lòng nó cũng không chừng.
Mạc Cửu im lặng dựa người ở nơi đó, làm như đang ngủ. Qua một hồi lâu mới đột nhiên phản ứng, chậm rãi nói, “Đúng vậy. Sẽ trưởng thành … già đi … rồi chết. Có thể chết già cũng là một chuyện may mắn!” Nói đến câu cuối, trong giọng nói tràn ngập hy vọng.
Giới Trần trầm mặc một lát, rồi lại hỏi như muốn tìm kiếm sự khẳng định: “Tất cả mọi người đều như vậy sao?”
“Ừ” Gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi vào mặt làm cho người ta thư thái, cơn buồn ngủ kéo đến. Giọng điệu trả lời của Mạc Cửu đã pha chút biếng nhác.
“Vậy phải mất bao lâu mới có thể trưởng thành? Sư huynh.” Giới Trần nhấp nhỏm không yên, tay cầm cái chối vung vẩy, tựa hồ có chút bất an.
Mạc Cửu trợn mắt, khóe mắt đột nhiên bay đến cuối hành lang, có một bóng người đang đứng đó, không khỏi hoảng sợ. Này, ban ngày mà cũng dám ra đây!
Thiên Chi Dạ nhìn cô mỉm cười, ánh mắt cong cong, so với mẫu đơn trong vườn còn phong tình diễm lệ hơn nhiều.
Trái tim Mạc Cửu rạo rực, đập loạn nhịp. Vội vàng quay mặt đi, nhưng vành tai đã nóng lên. Giới Trần nhăn nhó mặt mày chuyên chú suy nghĩ vấn đề, dường như không chỉ không thấy Thiên Chi Dạ, mà ngay cả sự khác thường của Mạc Cửu cũng không phát hiện ra.
“Bao lâu ư?” Mạc Cửu cố gắng làm cho bản thân không để ý đến người kia, tập trung vào vấn đề của Giới Trần. “Mười bốn, mười lăm tuổi … có lẽ đã đủ lớn. Đệ còn phải mất bảy, tám năm nữa.”
“Thật sao …” Giới Trần ôm lấy cán chổi, đôi mắt thanh tú hiện lên một chút u buồn, cùng với một tia khó hiểu. “Nhưng mẫu đơn đã nở mấy trăm mùa, vì sao đệ vẫn còn là trẻ con?”
Mạc Cửu ngẩn ra, rồi sau đó từ từ mở lớn miệng, không dám tin, quay đầu qua nhìn tiểu hòa thượng ngồi bên cạnh, còn Giới Trần vẫn đang lẩm bẩm làu bàu: “Không phải nói một mùa hoa nở là một năm sao? Nhưng đệ vẫn đang tám tuổi…”
“Đệ, đệ bảo mẫu đơn đã nở bao nhiêu mùa rồi?” Mạc Cửu khẽ cao giọng, trong lòng thật lạnh, thật lạnh. Nàng đã nói, đã nói chùa này có vấn đề mà. Xem ra không chỉ có mẫu đơn nở trái mùa cùng Thiên Chi Dạ tuyệt mỹ nhưng âm hiểm kia rồi.
“Mấy trăm mùa, đệ nhớ không rõ. Lúc đầu còn đếm, sau quên mất rồi” Giới Trần rầu rĩ trả lời, trông rất đáng thương.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng, nàng trừng mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ non nớt trước mặt một lúc lâu, sau đó cam chịu nhắm mắt lại.
“Nếu không nhớ rõ thì thôi đi. Đệ là hòa thượng, vốn không thể cưới vợ, lớn lên để làm gì?” Nàng nhẹ nhàng nói vài câu bâng quơ. Tiểu hòa thượng này hiển nhiên cũng không biết nguyên nhân, hỏi cũng như không thôi. Chẳng lẽ, nơi này vốn không thích hợp cho người bình thường ở lại? Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu lại biến mất ngay, Mạc Cửu cảm giác huyệt thái dương của mình lại nhảy lên vài cái.
“Thật, thật không?” Giới Trần cảm thấy có điểm không đúng, nhưng lại không biết nên phản bác từ đâu.
“Ừ” Mạc Cửu vì muốn gia tăng độ tin cậy, giọng nói liền đầy vẻ kiên định có lực. Nhưng còn chưa dứt lời, bên tai bỗng vang lên một tiếng cười trầm thấp, mang theo chút giễu cợt. Nàng giật mình mở mắt, tức giận trừng mắt nhìn về nơi phát ra tiếng cười.
Thiên Chi Dạ không biết từ lúc nào đã đứng giữa vườn hoa mẫu đơn trước mặt bọn họ, đang cúi đầu ngắm nhìn những đóa hoa diễm lệ. Tuy không nhìn về phía bọn họ, nhưng ý cười bên khóe miệng lại chẳng hề che giấu.
“Vậy…” Rõ ràng là Giới Trần không nhìn thấy Thiên Chi Dạ. Nó mấp máy miệng, muốn tiếp tục đặt câu hỏi.
Mạc Cửu sợ nó lại hỏi thêm mấy cái vớ vẩn làm cho lòng người sợ hãi, vội ngồi thẳng dậy, đổi đề tài. “Giới Trần, ta nhớ đệ từng nói lúc nằm mơ hay nghe thấy có người tụng tàng kinh. Kinh ấy thế nào, đệ niệm cho ta nghe đi.” Tuy nàng không hiểu biết gì về kinh Phật nhưng đã ở đây bấy lâu nên cũng biết, muốn tụng hết đủ bộ tàng kinh phải mất ít nhất nửa canh giờ. Chờ tiểu hòa thượng tụng kinh xong, có lẽ tạm thời cũng có thể dứt bỏ được mấy suy nghĩ linh tinh lang tang kia rồi.
“À”, Giới Trần có chút ngạc nhiên, lại không nghĩ nhiều, lập tức kính cẩn khoanh chân mà ngồi, bàn tay hợp thành chữ thập. Trước tiên là niệm Kệ Khai Kinh (bài kinh thuộc một trong những bài nghi thức khai kinh, tụng trước khi vào tụng các kinh), sau đó trầm giọng thanh thúy: “Như thị ngã văn, nhất thì phật tại thao lợi thiên vi mẫu thuyết pháp…” Nghe giọng điệu của nó, rõ ràng là đang tận lực bắt chước ai đó.
Cùng lúc đó, bên tai Mạc Cửu vang lên một giọng nói khác trầm thấp nhu hòa, hòa cùng tiếng tụng kinh của Giới Trần không sai lệch dù chỉ một chữ, như thể từ người Giới Trần đồng thời phát ra hai loại thanh âm khác nhau, cực kỳ quỷ dị.
Ngước mắt nhìn lên, nàng thấy Thiên Chi Dạ một tay nâng mẫu đơn, hạ mắt nhìn chăm chú, đôi môi đang chậm rãi mấp máy. Một khắc ấy, vẻ phong tình cùng giảo hoạt trên gương mặt hắn đã hoàn toàn biến mất, làm Mạc Cửu cảm thấy giống mấy tượng Phật trong chùa, hơi có chút trang nghiêm kính cẩn.
******
Tụng tàng kinh lại làm cho Giới Trần nhớ đến mình còn phải đi chép kinh, tụng đến một nửa liền vội vàng bỏ đi.
Mạc Cửu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hắt xì một cái. Quay mặt tránh ánh nắng mặt trời định chợp mắt một chút, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Thiên Chi Dạ.
“Mạc Cửu.” Thiên Chi Dạ gọi, tự động bỏ bớt hai chữ “cô nương”.
Mạc Cửu không để ý.
“Mạc Cửu.” Vì thế, Thiên Chi Dạ lại gọi, thanh âm so với lúc trước dịu dàng hơn một chút.
Mạc Cửu vẫn không để ý, nhưng hàng lông mày hơi nhíu lại.
“Mạc Cửu.” Thiên Chi Dạ không ngừng cố gắng, thanh âm đã mềm mại như nước.
Mạc Cửu đau đầu nghiêng người, đưa tay day day hai bên thái dương. Lúc này mới mở to mắt, lạnh lùng nhìn tai họa vẫn luôn quấy rầy đến sự bình yên của nàng, không kiên nhẫn nói: “Nói!” Biết rõ đáp lời hắn sẽ không có chuyện tốt, nhưng để khoảng thời gian thanh nhàn yên ổn bị lãng phí như vậy, nàng thật sự không nỡ, thà rằng giải quyết cho xong mới mong sớm thoát khỏi phiền toái này.
Thiên Chi Dạ không muốn đối nghịch với nàng, cười dài nhìn lại. “Cô có muốn biết ngôi chùa này đã xảy ra chuyện gì không?” Hắn biết trong lòng nàng hẳn có rất nhiều nghi vấn, hắn lại rất sẵn lòng giải đáp cho nàng.
“Không muốn.” Không ngờ Mạc Cửu trả lời vô cùng rõ ràng, tuyệt không do dự ướt át. Chỉ vì xưa nay nàng luôn làm theo câu châm ngôn: Biết càng ít càng hạnh phúc.
Nhưng nhìn bề ngoài lại giống như đang hờn dỗi chứ thật sự rất muốn biết đáp án bên trong, làm cho Thiên Chi Dạ khẽ bật cười thành tiếng, đột nhiên cảm thấy nữ nhân trước mắt thật vô cùng thú vị.
“Ta muốn kể cho cô nghe.” Trên thực tế, hắn muốn tìm một người để nói chuyện.
Mạc Cửu rên rỉ một tiếng, ôm đầu ngồi dậy, không hiểu đã làm gì chọc đến hắn.
“Ngươi muốn làm gì thì làm đi.” Nghe nói đàn ông ngoại hình càng đẹp thì tính tình càng cổ quái, huống chi là một hồn ma. So đo với một hồn ma không được bình thường quả là chẳng sáng suốt chút nào, nàng cảnh cáo chính mình.
Thiên Chi Dạ thấy bộ dạng bất đắc dĩ của nàng, không khỏi cười rộ lên, lại gần mấy bước. Bỗng dưng lại cứng đờ, lẳng lặng lùi về nguyên chỗ, sắc mặt thoáng chốc có chút tái nhợt cùng cô đơn.
“Ngôi chùa này vốn được xây dựng trước khi ta mất…” Hắn đưa mắt nhìn về phía mái ngói của chủ điện cách đó không xa, sâu trong ánh mắt lộ ra một chút hồi tưởng. “Khi còn trẻ, ta lấy thân phận người phàm triệu hồi thần lực của ma quỷ để giết chóc, cũng đã dự kiến sẽ bị trời phạt mà giảm thọ mất sớm. Khoảng thời gian trước khi mất đột nhiên ta hiểu ra mọi chuyện, vì thế buông xuôi tất cả, ở lại nơi đây mỗi ngày đều chân thành tụng tàng kinh, nguyện khi nào chưa siêu độ được hết oan hồn nơi đây thì sẽ không đầu thai chuyển kiếp”.
Mạc Cửu bị câu chuyện hấp dẫn, chẳng ngờ chùa này lại được xây dựng như thế, trong lòng bỗng có một chút tư vị khó hiểu, nhịn không được bèn hỏi: “Ngươi mất năm bao nhiêu tuổi?”
Không ngờ nàng sẽ đáp lại, Thiên Chi Dạ cố gắng lần tìm trong kí ức xa xôi đã có chút mơ hồ không rõ, hơi hơi cảm thấy cao hứng. “Nhớ không rõ lắm…” Hắn nheo mắt hồi tưởng, “Thời điểm ấy thánh chỉ của phụ hoàng thường xuyên được truyền đến, hình như muốn làm đại sự gì đó… A!” Hắn bỗng dưng vỗ trán, giật mình nhớ ra. “Đúng rồi, còn kém một tháng nữa là đến quan lễ, phụ hoàng thúc giục ta trở về”. (Quan lễ: lễ trưởng thành, là nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên)
Còn chưa kịp làm quan lễ? Khó trách hắn vẫn không búi tóc. Mạc Cửu bất giác nhíu mày, đột nhiên nhớ tới đứa em trai mất sớm của mình, trong ngực lập tức vừa đau lại vừa mềm, cũng cảm thấy xót xa thay cho người trước mặt.
Không nhận thấy thay đổi rất nhỏ trên nét mặt của nàng, Thiên Chi Dạ tiếp tục nói: “Sau khi ta chết, phụ hoàng nghe theo lời phương sĩ (thuật sĩ), tốn mất mười năm để xây dựng biệt cung Lạc Anh ở chốn rừng núi này, lại âm thầm mở núi dựng lăng, an táng ta tại đó theo cấp bậc của đế vương. Người muốn lợi dụng Dạ Lăng, Minh tỳ cùng vùng đất Hội Phổ, ba thứ hội tụ hình thành nên Cửu âm chi khí, bảo vệ giang sơn của vương triều Thiên Chi bền vững muôn đời.” Nói đến đây, hắn cười cười. Rõ ràng là một nụ cười rất đẹp, lại làm cho người ta cảm thấy thê lương không nói thành lời.
“Vậy thân thể của ngươi vì sao…” Mạc Cửu hỏi, có chút ngập ngừng nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng. Mười năm, thi thể của một người làm sao có thể giữ được trong mười năm mà không bị phân hủy?
“Minh tỳ chứa đựng âm khí, có thể đảm bảo thi thể giống như khi còn sống.” Thiên Chi Dạ chậm rãi nói.
Mạc Cửu cả kinh, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. “Nguy rồi!” Nàng nhớ tới việc đêm qua mình đã lấy Minh tỳ ra ngoài, thi thể của hắn chẳng phải bị hủy rồi sao.
Biết suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng phản ứng của nàng vẫn làm Thiên Chi Dạ cảm động. “Không cần lo, cả tòa địa cung ấy có thủy âm cùng địa âm dưỡng thành, còn có cả âm khí của vùng đất Hội Phổ. Cho dù không có Minh tỳ, xác chết cũng không bị hư”
Mạc Cửu nghe vậy thì yên lòng, lúc này mới nhận ra mình có hơi thất thường, xấu hổ không nói gì. Tuy nói thi thể của hắn có bị hủy hay không vốn không liên quan gì đến nàng, nhưng con người ta luôn để tâm đến vẻ bề ngoài, cứ nghĩ đến việc thân xác xinh đẹp như vậy sẽ bị phân hủy, cuối cùng biến thành một bộ xương trắng, trong lòng có chút khó chịu không nói nên lời.
“Cửu âm chi khí có thể bảo vệ giang sơn vương triều Thiên Chi bền vững muôn đời hay không, ta không biết. Nhưng sau khi chôn cất không lâu, ngôi chùa này ở giữa nơi chí âm của Cửu âm chi khí, bởi vậy cũng làm đình trệ sự tăng sinh trưởng của những nhà sư trong chùa, vô tình đạt tới trường sinh bất lão mà đế vương xưa nay có cầu cũng chẳng được.”
Thiên Chi Dạ ngừng lại.
“Nói cách khác, nếu tiểu hòa thượng Giới Trần rời khỏi nơi này, cũng có thể sinh lão bệnh tử như người bình thường?” Mạc Cửu trầm ngâm hỏi.
“Đương nhiên” Thiên Chi Dạ đáp. Hắn không nói với nàng rằng những nhà sư trong chùa tồn tại là để thủ hộ Dạ lăng cùng Cửu âm chi khí, sinh hồn (hồn người còn sống) đã bị thuật sĩ dùng thuật giam cầm ở nơi này. Trừ phi Cửu âm chi khí bị hủy, nếu không cho dù đã chết, hồn phách cũng không thể rời khỏi nơi này. Giới Trần thật ra là một ngoại lệ.
Bất giác, Mạc Cửu nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy việc này nghe tuy có vẻ huyền bí nhưng cũng không đến nỗi đáng sợ. Nàng đưa mắt nhìn lên, chẳng ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Thiên Chi Dạ. Đôi con ngươi đen láy sáng ngời lấp lánh làm hơi thở nàng bị kiềm hãm một cách khó hiểu. Vội vàng nhắm mắt lại, nhiệt độ trên mặt mới vừa giảm bớt không lâu nay lại tăng lên.
“Hôm nay trời nóng quá a!” Ho nhẹ một tiếng, nàng đưa mắt lên nhìn trời mây, che dấu vẻ quẫn bách của mình.
Thiên Chi Dạ thấy gương mặt nghiêng của nàng bị tóc bay che khuất, đột nhiên muốn đưa tay ra vén tóc hộ nàng. Mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên hắn có mong muốn ngắm nhìn diện mạo một người. Có lẽ, bởi vì nàng là người đầu tiên bước vào lăng mộ của hắn, đối mặt với vàng bạc châu báu đầy phòng mà không hề động lòng tham. Lại hoặc là, vì nàng nguyện ý kiên nhẫn lắng nghe hắn nói.
Có lẽ hắn rất cô đơn – Mạc Cửu nhìn qua Thiên Chi Dạ cứ lẽo đẽo đi theo bên cạnh mình, có chút bất đắc dĩ nghĩ.
Từ sau cái đêm đi lấy Minh tỳ, hắn cứ quanh quẩn bên nàng bất kể ngày đêm. Đôi khi cùng nàng nói chuyện câu được câu mất, đôi khi chỉ lặng lẽ đứng ở một bên. Có điều, hắn chưa bao giờ tới gần nàng ít hơn năm bước.
Hắn đang hưởng thụ cảm giác có người làm bạn – Mạc Cửu cho rằng như thế. Ngẫu nhiên cũng có chút phức tạp, may mà hắn là người tinh ý. Mỗi khi đoán ra nàng cần giải quyết vài việc riêng tư của phụ nữ, sẽ tự giác tránh đi, tuy rằng luôn có vẻ hơi khó khăn.
Nếu người khiến Thiên Chi Dạ khốn khổ không phải là mình, Mạc Cửu hẳn sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy hắn mất đi vẻ thong dong ngày thường.
“Vương triều Thiên Chi thật sự loạn đến nỗi ngay cả nữ nhân cũng phải ra chiến trường đánh giặc sao?” Nhìn Mạc Cửu đang ra sức vung rìu đốn củi, Thiên Chi Dạ như có điều suy nghĩ, hỏi.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mạc Cửu là khi nàng đẩy cửa phòng hắn, cũng chính là gian phòng kế bên gian phòng của Mạc Cửu. Lúc ấy hắn cũng không nhận ra nàng là nữ tử, mãi đến đêm đó khi tiến vào giấc mộng của nàng mới biết, không khỏi kinh ngạc vô cùng.
Một nữ nhân giả nam đi tòng quân, tình nguyện bị quỷ hồn áp chế vẫn muốn ở lại trong chùa, làm những việc nặng chỉ có nam nhân mới có thể làm. Đây là điều mà cho đến bây giờ hắn vẫn không thể hiểu nổi. Nếu không phải thời cuộc rất loạn, làm cho người người đều cảm thấy bất an, vì sao lại có tình huống này xảy ra?
Răng rắc ——
Thân cây to bằng cánh tay bị Mạc Cửu vung một rìu chém đứt, nghiêng dần rồi đổ xuống bên cạnh, có thể thấy một rìu này nàng sử dụng bao nhiêu lực.
Hình như nàng đang tức giận.
“Lại còn không?” Mạc Cửu không nhìn hắn, vừa tước một cành nhỏ ở trên cây xuống vừa thản nhiên nói, “Ngươi cho rằng ta giống ngươi có ngày tháng yên lành không sống, lại muốn chạy đi mạo hiểm à?”
Thiên Chi Dạ trở nên trầm mặc.
Nàng chặt thân cây vừa chém đổ ra thành từng khúc nhỏ, bắt đầu buộc dây lại thật chắc rồi vác lên trên lưng. Buổi sáng trời vừa tạnh mưa, đường núi ẩm ướt trơn trượt. Mạc Cửu cầm theo cây gậy chống xuống đất, bước từng bước xuống núi. Nàng đi không nhanh, tốc độ rõ ràng là khá chậm.
“Quê ta ở Vân Dương, nơi có hồ nước xinh đẹp nhất. Mùa hè, lá sen trải dài đến tận chân trời. Mùa thu, hoa lau như tuyết…”
Nàng chậm rãi nói, nỗi nhớ hằn sâu trong giọng điệu, mà nỗi đau lại còn khắc sâu hơn.
“Dựa vào hồ nước đó, chỉ cần chịu khó một chút, căn bản là không cần lo chuyện ấm no…”
Mạc Cửu nheo mắt. Chỉ mới tám năm ngắn ngủi, vì sao khi nhắc đến lại giống như chuyện ở trong kiếp trước? Nếu đã là chuyện của kiếp trước, vậy thì quên đi cũng thế, tội gì phải nhắc lại.
Nàng cười cười, không nói tiếp nữa.
Trong giây phút nhìn thấy nét cười nhàn nhạt ấy, Thiên Chi Dạ đột nhiên rất muốn ôm nàng vào lòng an ủi. Tuy mới quen biết chưa được bao lâu, nhưng đại khái cũng hiểu nàng không thuộc kiểu phụ nữ sướt mướt hay kể khổ. Người như vậy, nụ cười so với nước mắt của những người khác càng làm cho lòng người chua xót.
“A Cửu”. Hắn gọi, vẫn đứng cách nàng ở ngoài năm bước.
Mạc Cửu sửng sốt, vì hắn đột nhiên thay đổi cách xưng hô. “Ửm?” Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đáp lại, tuy rằng cảm thấy như vậy hơi quá thân thiết.
“Cô… làm xong việc, cô cùng ta chơi cờ đi”. Thiên Chi Dạ cười. Nếu chuyện này làm cho nàng đau khổ, hắn sẽ không để nàng nghĩ đến nó nữa.
Mạc Cửu ngạc nhiên, lắc đầu. “Không biết.” Nàng đâu giống mấy vị thiếu gia nhà giàu bọn họ, đâu rảnh rỗi tới mức đi học mấy thứ không thể kiếm ăn kiếm mặc.
“Ta dạy cô.” Thiên Chi Dạ không chịu từ bỏ, ra vẻ khẩn cầu.
“Không học.” Mạc Cửu chẳng mấy hứng thú. Nàng không định tự tìm phiền toái. Biết rõ hắn rất nhàn rỗi, nếu nàng học chơi cờ xong, còn không phải sẽ bị dây dưa cả ngày, làm sao có thể tranh thủ thời gian phơi nắng ngủ gật được nữa.
“A Cửu…” Thiên Chi Dạ ai oán, giọng dịu dàng đến mức làm cho lòng người cũng muốn hóa thành nước.
Mạc Cửu hiểu rõ không thể mềm lòng với hồn ma này, bằng không, người chịu thiệt nhất định sẽ là mình. Bây giờ nhớ lại, lúc trước đồng ý giúp hắn một nửa là do bị uy hiếp, một nửa là do bị sắc đẹp của hắn mê hoặc. Tuy rằng mỗi một điệu bộ cử chỉ của hắn đều rất đẹp mắt, nhưng nếu bị nhà sư trong chùa thấy mình vừa chơi cờ một mình vừa lẩm bẩm làu bàu, chẳng phải sẽ bị hiểu lầm là con điên sao?
“Sắp mưa rồi.” Nàng quyết định không để ý tới hắn nữa, đẩy nhanh tốc độ bỏ hắn lại sau lưng.
Thiên Chi Dạ vốn định theo sau không ngừng cố gắng khuyến dụ, biết nàng cuối cùng nhất định sẽ mềm lòng mà đồng ý, khóe mắt lại đột nhiên nhìn thấy một cái bóng trắng chợt lóe lên rồi biến mất, trong lòng vừa động, vội vàng đuổi theo.
******
Giận rồi ư?
Bổ củi xong, Mạc Cửu duỗi người vươn vai, ánh mắt lại đảo quanh bốn phía, vẫn không thấy bóng dáng Thiên Chi Dạ, trong lòng không khỏi có chút bất an. Từ lúc hắn đột nhiên biến mất ở trên núi, cho đến bây giờ cũng chưa xuất hiện lại. Đã nhiều ngày nay rồi hắn chưa từng biến mất lâu như vậy.
Chẳng lẽ giận thật rồi sao? Nàng thầm nghĩ, lại cảm thấy hắn không phải là người nhỏ mọn như vậy.
Lắc đầu, nàng đi ra hậu viện. Bên cạnh đột nhiên thiếu đi một người, thật sự có chút không quen. Hơn nữa, nàng cũng hơi lo lắng.
Lo lắng… Mạc Cửu đột nhiên đứng lại.
Mây đen giăng đầy trời, mưa trút xuống ướt sũng mái ngói chùa chiền. Dòng nước theo mái hiên chảy tí tách liên tục xuống bậc thềm đá phủ rêu xanh. Một con kiến đi vòng qua mũi giày của nàng để tìm đến chỗ khô ráo hơn.
Từ khi nào vậy, nàng đã bắt đầu để ý đến một người ư? Dõi mắt nhìn theo con kiến bò đến lan can gỗ chỗ hành lang rồi biến mất trong đám rêu xanh ẩm ướt, Mạc Cửu cảm thấy có chút bối rối.
Mấy năm nay, những người nàng quen biết nếu không phải là đã chết thì cũng phiêu bạt nơi xa, nàng cũng đã quen rồi, chưa từng để ở trong lòng. Bởi vì nàng biết, ở trong quân doanh, mọi người đều ăn chưa xong bữa hôm đã lo bữa mai, chỉ cần để tâm, khó tránh khỏi đau lòng.
Có điều… mới rời khỏi cuộc sống trước kia không lâu, đã quên mất những gì học được rồi sao?
Thở sâu một hơi, nàng ép buộc bản thân phải dứt bỏ suy nghĩ vẩn vơ kia, tiếp tục tiến về phía trước, trong mắt lóe lên quyết tâm chặt đứt mầm tình cảm vừa mới nẩy sinh. Bất luận, đó là tình cảm gì! Người còn không thể lưu luyến, nói chi đến hồn ma.
“A Cửu.” Thật bất ngờ, Thiên Chi Dạ bỗng nhiên xuất hiện ở hậu viện. Nhìn thấy nàng liền cười dài, nhô đầu ra khỏi phòng.
Bước chân Mạc Cửu thoáng chốc bị kiềm hãm, lại nhanh chóng tiếp tục, chỉ thản nhiên gật đầu đáp lại tiếng la của hắn.
Không chú ý tới vẻ lạnh nhạt của nàng – Trên thực tế, trước đây Mạc Cửu cũng chẳng tỏ ra nhiệt tình hơn bao nhiêu, chỉ là tâm tình có chút thay đổi mà thôi, Thiên Chi Dạ bỗng nhiên vụt ra khỏi phòng, nhét thứ gì đó vào trong lòng nàng rồi nhanh chóng bay vụt lại.
Mạc Cửu đột nhiên đứng lại, cúi đầu nhìn sinh vật nhỏ đang thu người run rẩy trong lòng mình, đúng lúc bắt gặp một đôi mắt hồng hồng.
“Ngươi…” Trong lúc nhất thời nàng không biết nói gì, không biết nên phản ứng thế nào mới đúng.
Thiên Chi Dạ khoanh tay nhìn từ xa, lạnh nhạt nói: “Nuôi nó cho tốt.” Hắn nhớ mang máng, nữ nhân hình như đều thích loài động vật này. Chắc nàng cũng sẽ thích nhỉ? Thật ra hắn cũng không xác định lắm, dù sao Mạc Cửu cũng không giống với đa số nữ nhân bình thường.
Không thấy được vẻ dịu dàng cùng chờ mong trong ánh mắt hắn, bàn tay Mạc Cửu bất giác vuốt ve đôi tai của chú thỏ con. Quyết tâm vừa mới thành lập lại sụp đổ trong nháy mắt, cảm động nồng đậm lập tức thừa dịp dũng mãnh xông vào, làm cho ánh mắt nàng cay cay.
Cố không để lộ ra ngoài, nàng mưu cầu giả như không có việc gì, cười nói “Ngươi muốn ăn thịt thỏ sao?”
Thiên Chi Dạ cứng đờ, đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn nàng, hung tợn quát, “Cô dám ăn…” Lời nói bỗng dưng ngừng lại, chỉ vì phát hiện khuôn mặt nghiêng ẩn sau mái tóc của Mạc Cửu hình như hơi ửng đỏ, hơn nữa, ý cười làm rung động lòng người trên khóe môi kia thật sự hắn chưa bao giờ được thấy.
Nàng đang vui. Giờ phút ấy, hắn vô cùng xác định, trái tim cũng vì sự xác định này là vô cùng sung sướng.
******
Mặc dù có thỏ con, Mạc Cửu vẫn không đồng ý chuyện học chơi cờ, khiến Thiên Chi Dạ cảm thấy rất thất vọng. Cũng may, ngày mai là tiết Trung Nguyên, cả ngày hắn mang nặng nhiều tâm sự, không còn tâm trí đâu mà dây dưa chuyện học chơi cờ với Mạc Cửu.
(Tiết Trung Nguyên của người Hán là ngày rằm tháng 7 trùng với lễ Xá tội vong nhân của người Á Đông hay lễ Vu Lan (lễ báo hiếu) của Phật giáo. Vào ngày này, mọi tù nhân ở địa ngục đều có cơ hội được xá tội, được thoát sinh về cảnh giới an lành. Hay theo tín ngưỡng dân gian là ngày mở cửa địa ngục, xá tội cho người chết.)
Trời mưa suốt cả ngày, mãi cho đến chạng vạng mới ngừng.
Những nhà sư trong chùa cử hành pháp hội Phổ Độ, siêu độ cho các cô hồn vô chủ. Vì không có người cúng vường nên làm rất đơn giản, nhưng các hòa thượng vẫn rất thành tâm nghiêm túc, ngay cả tiểu Giới Trần cũng vậy. Khi màn đêm buông xuống, họ thả hà đăng xuống dòng suối phía sau chùa, tổng cộng chín cái, trôi dọc theo dòng nước, trở nặng những ánh mắt dõi theo đầy vẻ thương xót của các hòa thượng.
Mạc Cửu cùng Thiên Chi Dạ đứng ở cánh rừng trông thấy, không ai nói một lời nào. Chờ các nhà sư đi rồi, Mạc Cửu đột nhiên xoay người, hái một chiếc lá vông gần đó, rồi từ trên người lấy ra một cây nến nhỏ, châm lửa đặt trên chiếc lá.
Chiếc lá mang theo ngọn nến chao đảo trong nước đôi chút rồi trôi đi. Mạc Cửu nhìn theo, ánh mắt mê man mà chăm chú.
Ánh trăng trôi ra khỏi tầng mây. Gió thổi qua rừng cây, mang đến âm thanh rào rạt quen thuộc.
“A Cửu.” Thiên Chi Dạ gọi, ngữ điệu nghiêm túc hiếm thấy.
Mạc Cửu quay đầu nhìn qua hắn.
“Chính là lúc này.” Hắn trầm giọng nói.
“Cái gì…” Tuy Mạc Cửu biết việc hắn muốn nhờ nàng làm sẽ được thực hiện trong tối nay, nhưng lại không biết cụ thể là làm cái gì. Chợt nghe thấy lời ấy, không khỏi bối rối.
Chưa kịp hỏi hết câu đã thấy Thiên Chi Dạ tiến đến trước mặt. Trước khi Mạc Cửu kịp phản ứng, hắn đã nghiêng người hôn lên môi nàng.
Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy cánh môi chợt lạnh, như có một làn gió lạnh thốc tới, không kịp né tránh, bên tai lại vang lên âm thanh của Thiên Chi Dạ.
“Mượn thân thể của cô dùng một chút.”
Âm cuối còn đang vấn vít trong không trung, bóng dáng của Thiên Chi Dạ đã biến mất trước mắt nàng.
Hiếm khi hôm đó lại tạnh mưa được nửa ngày, mặt trời đã nhiều ngày không thấy cuối cùng cũng xuất hiện. Việc lặt vặt trong chùa không nhiều, Mạc Cửu chẳng còn gì để làm, liền bắt chước Giới Trần ngồi trên bậc thềm đá nhàn tản ngắm mây bay.
Những ngày bình yên ngồi nhàn tản ngắm mây bay như vậy, trước đây nàng chưa từng dám hy vọng xa vời. Bên ngoài rối loạn, làm gì được bình an thanh tĩnh như nơi này. Cho nên, phải trả giá một ít để đổi lấy cuộc sống yên ổn hiện tại, cho dù là chịu đựng một chút xem thường, thật ra cũng rất đáng giá.
Nghĩ đến những gì đã xảy ra đêm qua, liền biết việc mà Thiên Chi Dạ muốn nàng làm hộ tất không đơn giản như lời hắn nói. Hồn ma kia vốn có bản lĩnh đem những việc nguy hiểm chết người biến thành nhẹ nhàng bâng quơ.
“Mạc Cửu sư huynh”, Giới Trần cầm cây chổi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Mạc Cửu bật cười, “Vì sao lúc nào đệ cũng cầm nó theo vậy?” Trừ bỏ lúc sáng, còn những khi khác, nàng chưa bao giờ thấy hắn tách rời khỏi cây chổi.
Giới Trần ngại ngùng nở nụ cười, không trả lời.
“Sư huynh, Giới Trần, Giới Trần muốn … hỏi … hỏi huynh một chuyện …” Hắn ấp a ấp úng, trong đôi mắt trong trẻo kia ánh lên một tia bối rối.
“Ừm.” Mạc Cửu nhắm mắt lại, ngửa người tựa vào cột gỗ, khóe môi hàm chứa ý cười.
Giới Trần do dự một lúc mới nói: “Sư huynh, con người có phải là, có phải là đều sẽ… trưởng thành, rồi già đi đúng không?” Thắc mắc này nó đã cất dấu trong lòng lâu lắm rồi, ban đầu còn hỏi sư phụ cùng các sư huynh, nhưng mỗi lần như vậy sư phụ chỉ cười không đáp, các sư huynh cũng không để ý đến nó. Riết rồi nó không dám hỏi lại nữa. Rồi Mạc Cửu tới, thái độ đối với nó khác hẳn các sư huynh. Điều này làm cho Giới Trần lại dấy lên một tia hy vọng. Có lẽ, có lẽ Mạc Cửu sư huynh sẽ đồng ý giải đáp thắc mắc trong lòng nó cũng không chừng.
Mạc Cửu im lặng dựa người ở nơi đó, làm như đang ngủ. Qua một hồi lâu mới đột nhiên phản ứng, chậm rãi nói, “Đúng vậy. Sẽ trưởng thành … già đi … rồi chết. Có thể chết già cũng là một chuyện may mắn!” Nói đến câu cuối, trong giọng nói tràn ngập hy vọng.
Giới Trần trầm mặc một lát, rồi lại hỏi như muốn tìm kiếm sự khẳng định: “Tất cả mọi người đều như vậy sao?”
“Ừ” Gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi vào mặt làm cho người ta thư thái, cơn buồn ngủ kéo đến. Giọng điệu trả lời của Mạc Cửu đã pha chút biếng nhác.
“Vậy phải mất bao lâu mới có thể trưởng thành? Sư huynh.” Giới Trần nhấp nhỏm không yên, tay cầm cái chối vung vẩy, tựa hồ có chút bất an.
Mạc Cửu trợn mắt, khóe mắt đột nhiên bay đến cuối hành lang, có một bóng người đang đứng đó, không khỏi hoảng sợ. Này, ban ngày mà cũng dám ra đây!
Thiên Chi Dạ nhìn cô mỉm cười, ánh mắt cong cong, so với mẫu đơn trong vườn còn phong tình diễm lệ hơn nhiều.
Trái tim Mạc Cửu rạo rực, đập loạn nhịp. Vội vàng quay mặt đi, nhưng vành tai đã nóng lên. Giới Trần nhăn nhó mặt mày chuyên chú suy nghĩ vấn đề, dường như không chỉ không thấy Thiên Chi Dạ, mà ngay cả sự khác thường của Mạc Cửu cũng không phát hiện ra.
“Bao lâu ư?” Mạc Cửu cố gắng làm cho bản thân không để ý đến người kia, tập trung vào vấn đề của Giới Trần. “Mười bốn, mười lăm tuổi … có lẽ đã đủ lớn. Đệ còn phải mất bảy, tám năm nữa.”
“Thật sao …” Giới Trần ôm lấy cán chổi, đôi mắt thanh tú hiện lên một chút u buồn, cùng với một tia khó hiểu. “Nhưng mẫu đơn đã nở mấy trăm mùa, vì sao đệ vẫn còn là trẻ con?”
Mạc Cửu ngẩn ra, rồi sau đó từ từ mở lớn miệng, không dám tin, quay đầu qua nhìn tiểu hòa thượng ngồi bên cạnh, còn Giới Trần vẫn đang lẩm bẩm làu bàu: “Không phải nói một mùa hoa nở là một năm sao? Nhưng đệ vẫn đang tám tuổi…”
“Đệ, đệ bảo mẫu đơn đã nở bao nhiêu mùa rồi?” Mạc Cửu khẽ cao giọng, trong lòng thật lạnh, thật lạnh. Nàng đã nói, đã nói chùa này có vấn đề mà. Xem ra không chỉ có mẫu đơn nở trái mùa cùng Thiên Chi Dạ tuyệt mỹ nhưng âm hiểm kia rồi.
“Mấy trăm mùa, đệ nhớ không rõ. Lúc đầu còn đếm, sau quên mất rồi” Giới Trần rầu rĩ trả lời, trông rất đáng thương.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng, nàng trừng mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ non nớt trước mặt một lúc lâu, sau đó cam chịu nhắm mắt lại.
“Nếu không nhớ rõ thì thôi đi. Đệ là hòa thượng, vốn không thể cưới vợ, lớn lên để làm gì?” Nàng nhẹ nhàng nói vài câu bâng quơ. Tiểu hòa thượng này hiển nhiên cũng không biết nguyên nhân, hỏi cũng như không thôi. Chẳng lẽ, nơi này vốn không thích hợp cho người bình thường ở lại? Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu lại biến mất ngay, Mạc Cửu cảm giác huyệt thái dương của mình lại nhảy lên vài cái.
“Thật, thật không?” Giới Trần cảm thấy có điểm không đúng, nhưng lại không biết nên phản bác từ đâu.
“Ừ” Mạc Cửu vì muốn gia tăng độ tin cậy, giọng nói liền đầy vẻ kiên định có lực. Nhưng còn chưa dứt lời, bên tai bỗng vang lên một tiếng cười trầm thấp, mang theo chút giễu cợt. Nàng giật mình mở mắt, tức giận trừng mắt nhìn về nơi phát ra tiếng cười.
Thiên Chi Dạ không biết từ lúc nào đã đứng giữa vườn hoa mẫu đơn trước mặt bọn họ, đang cúi đầu ngắm nhìn những đóa hoa diễm lệ. Tuy không nhìn về phía bọn họ, nhưng ý cười bên khóe miệng lại chẳng hề che giấu.
“Vậy…” Rõ ràng là Giới Trần không nhìn thấy Thiên Chi Dạ. Nó mấp máy miệng, muốn tiếp tục đặt câu hỏi.
Mạc Cửu sợ nó lại hỏi thêm mấy cái vớ vẩn làm cho lòng người sợ hãi, vội ngồi thẳng dậy, đổi đề tài. “Giới Trần, ta nhớ đệ từng nói lúc nằm mơ hay nghe thấy có người tụng tàng kinh. Kinh ấy thế nào, đệ niệm cho ta nghe đi.” Tuy nàng không hiểu biết gì về kinh Phật nhưng đã ở đây bấy lâu nên cũng biết, muốn tụng hết đủ bộ tàng kinh phải mất ít nhất nửa canh giờ. Chờ tiểu hòa thượng tụng kinh xong, có lẽ tạm thời cũng có thể dứt bỏ được mấy suy nghĩ linh tinh lang tang kia rồi.
“À”, Giới Trần có chút ngạc nhiên, lại không nghĩ nhiều, lập tức kính cẩn khoanh chân mà ngồi, bàn tay hợp thành chữ thập. Trước tiên là niệm Kệ Khai Kinh (bài kinh thuộc một trong những bài nghi thức khai kinh, tụng trước khi vào tụng các kinh), sau đó trầm giọng thanh thúy: “Như thị ngã văn, nhất thì phật tại thao lợi thiên vi mẫu thuyết pháp…” Nghe giọng điệu của nó, rõ ràng là đang tận lực bắt chước ai đó.
Cùng lúc đó, bên tai Mạc Cửu vang lên một giọng nói khác trầm thấp nhu hòa, hòa cùng tiếng tụng kinh của Giới Trần không sai lệch dù chỉ một chữ, như thể từ người Giới Trần đồng thời phát ra hai loại thanh âm khác nhau, cực kỳ quỷ dị.
Ngước mắt nhìn lên, nàng thấy Thiên Chi Dạ một tay nâng mẫu đơn, hạ mắt nhìn chăm chú, đôi môi đang chậm rãi mấp máy. Một khắc ấy, vẻ phong tình cùng giảo hoạt trên gương mặt hắn đã hoàn toàn biến mất, làm Mạc Cửu cảm thấy giống mấy tượng Phật trong chùa, hơi có chút trang nghiêm kính cẩn.
******
Tụng tàng kinh lại làm cho Giới Trần nhớ đến mình còn phải đi chép kinh, tụng đến một nửa liền vội vàng bỏ đi.
Mạc Cửu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hắt xì một cái. Quay mặt tránh ánh nắng mặt trời định chợp mắt một chút, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Thiên Chi Dạ.
“Mạc Cửu.” Thiên Chi Dạ gọi, tự động bỏ bớt hai chữ “cô nương”.
Mạc Cửu không để ý.
“Mạc Cửu.” Vì thế, Thiên Chi Dạ lại gọi, thanh âm so với lúc trước dịu dàng hơn một chút.
Mạc Cửu vẫn không để ý, nhưng hàng lông mày hơi nhíu lại.
“Mạc Cửu.” Thiên Chi Dạ không ngừng cố gắng, thanh âm đã mềm mại như nước.
Mạc Cửu đau đầu nghiêng người, đưa tay day day hai bên thái dương. Lúc này mới mở to mắt, lạnh lùng nhìn tai họa vẫn luôn quấy rầy đến sự bình yên của nàng, không kiên nhẫn nói: “Nói!” Biết rõ đáp lời hắn sẽ không có chuyện tốt, nhưng để khoảng thời gian thanh nhàn yên ổn bị lãng phí như vậy, nàng thật sự không nỡ, thà rằng giải quyết cho xong mới mong sớm thoát khỏi phiền toái này.
Thiên Chi Dạ không muốn đối nghịch với nàng, cười dài nhìn lại. “Cô có muốn biết ngôi chùa này đã xảy ra chuyện gì không?” Hắn biết trong lòng nàng hẳn có rất nhiều nghi vấn, hắn lại rất sẵn lòng giải đáp cho nàng.
“Không muốn.” Không ngờ Mạc Cửu trả lời vô cùng rõ ràng, tuyệt không do dự ướt át. Chỉ vì xưa nay nàng luôn làm theo câu châm ngôn: Biết càng ít càng hạnh phúc.
Nhưng nhìn bề ngoài lại giống như đang hờn dỗi chứ thật sự rất muốn biết đáp án bên trong, làm cho Thiên Chi Dạ khẽ bật cười thành tiếng, đột nhiên cảm thấy nữ nhân trước mắt thật vô cùng thú vị.
“Ta muốn kể cho cô nghe.” Trên thực tế, hắn muốn tìm một người để nói chuyện.
Mạc Cửu rên rỉ một tiếng, ôm đầu ngồi dậy, không hiểu đã làm gì chọc đến hắn.
“Ngươi muốn làm gì thì làm đi.” Nghe nói đàn ông ngoại hình càng đẹp thì tính tình càng cổ quái, huống chi là một hồn ma. So đo với một hồn ma không được bình thường quả là chẳng sáng suốt chút nào, nàng cảnh cáo chính mình.
Thiên Chi Dạ thấy bộ dạng bất đắc dĩ của nàng, không khỏi cười rộ lên, lại gần mấy bước. Bỗng dưng lại cứng đờ, lẳng lặng lùi về nguyên chỗ, sắc mặt thoáng chốc có chút tái nhợt cùng cô đơn.
“Ngôi chùa này vốn được xây dựng trước khi ta mất…” Hắn đưa mắt nhìn về phía mái ngói của chủ điện cách đó không xa, sâu trong ánh mắt lộ ra một chút hồi tưởng. “Khi còn trẻ, ta lấy thân phận người phàm triệu hồi thần lực của ma quỷ để giết chóc, cũng đã dự kiến sẽ bị trời phạt mà giảm thọ mất sớm. Khoảng thời gian trước khi mất đột nhiên ta hiểu ra mọi chuyện, vì thế buông xuôi tất cả, ở lại nơi đây mỗi ngày đều chân thành tụng tàng kinh, nguyện khi nào chưa siêu độ được hết oan hồn nơi đây thì sẽ không đầu thai chuyển kiếp”.
Mạc Cửu bị câu chuyện hấp dẫn, chẳng ngờ chùa này lại được xây dựng như thế, trong lòng bỗng có một chút tư vị khó hiểu, nhịn không được bèn hỏi: “Ngươi mất năm bao nhiêu tuổi?”
Không ngờ nàng sẽ đáp lại, Thiên Chi Dạ cố gắng lần tìm trong kí ức xa xôi đã có chút mơ hồ không rõ, hơi hơi cảm thấy cao hứng. “Nhớ không rõ lắm…” Hắn nheo mắt hồi tưởng, “Thời điểm ấy thánh chỉ của phụ hoàng thường xuyên được truyền đến, hình như muốn làm đại sự gì đó… A!” Hắn bỗng dưng vỗ trán, giật mình nhớ ra. “Đúng rồi, còn kém một tháng nữa là đến quan lễ, phụ hoàng thúc giục ta trở về”. (Quan lễ: lễ trưởng thành, là nghi thức đội mũ cho con trai thời xưa khi tròn 20 tuổi, tức là tuổi thành niên)
Còn chưa kịp làm quan lễ? Khó trách hắn vẫn không búi tóc. Mạc Cửu bất giác nhíu mày, đột nhiên nhớ tới đứa em trai mất sớm của mình, trong ngực lập tức vừa đau lại vừa mềm, cũng cảm thấy xót xa thay cho người trước mặt.
Không nhận thấy thay đổi rất nhỏ trên nét mặt của nàng, Thiên Chi Dạ tiếp tục nói: “Sau khi ta chết, phụ hoàng nghe theo lời phương sĩ (thuật sĩ), tốn mất mười năm để xây dựng biệt cung Lạc Anh ở chốn rừng núi này, lại âm thầm mở núi dựng lăng, an táng ta tại đó theo cấp bậc của đế vương. Người muốn lợi dụng Dạ Lăng, Minh tỳ cùng vùng đất Hội Phổ, ba thứ hội tụ hình thành nên Cửu âm chi khí, bảo vệ giang sơn của vương triều Thiên Chi bền vững muôn đời.” Nói đến đây, hắn cười cười. Rõ ràng là một nụ cười rất đẹp, lại làm cho người ta cảm thấy thê lương không nói thành lời.
“Vậy thân thể của ngươi vì sao…” Mạc Cửu hỏi, có chút ngập ngừng nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng. Mười năm, thi thể của một người làm sao có thể giữ được trong mười năm mà không bị phân hủy?
“Minh tỳ chứa đựng âm khí, có thể đảm bảo thi thể giống như khi còn sống.” Thiên Chi Dạ chậm rãi nói.
Mạc Cửu cả kinh, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. “Nguy rồi!” Nàng nhớ tới việc đêm qua mình đã lấy Minh tỳ ra ngoài, thi thể của hắn chẳng phải bị hủy rồi sao.
Biết suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng phản ứng của nàng vẫn làm Thiên Chi Dạ cảm động. “Không cần lo, cả tòa địa cung ấy có thủy âm cùng địa âm dưỡng thành, còn có cả âm khí của vùng đất Hội Phổ. Cho dù không có Minh tỳ, xác chết cũng không bị hư”
Mạc Cửu nghe vậy thì yên lòng, lúc này mới nhận ra mình có hơi thất thường, xấu hổ không nói gì. Tuy nói thi thể của hắn có bị hủy hay không vốn không liên quan gì đến nàng, nhưng con người ta luôn để tâm đến vẻ bề ngoài, cứ nghĩ đến việc thân xác xinh đẹp như vậy sẽ bị phân hủy, cuối cùng biến thành một bộ xương trắng, trong lòng có chút khó chịu không nói nên lời.
“Cửu âm chi khí có thể bảo vệ giang sơn vương triều Thiên Chi bền vững muôn đời hay không, ta không biết. Nhưng sau khi chôn cất không lâu, ngôi chùa này ở giữa nơi chí âm của Cửu âm chi khí, bởi vậy cũng làm đình trệ sự tăng sinh trưởng của những nhà sư trong chùa, vô tình đạt tới trường sinh bất lão mà đế vương xưa nay có cầu cũng chẳng được.”
Thiên Chi Dạ ngừng lại.
“Nói cách khác, nếu tiểu hòa thượng Giới Trần rời khỏi nơi này, cũng có thể sinh lão bệnh tử như người bình thường?” Mạc Cửu trầm ngâm hỏi.
“Đương nhiên” Thiên Chi Dạ đáp. Hắn không nói với nàng rằng những nhà sư trong chùa tồn tại là để thủ hộ Dạ lăng cùng Cửu âm chi khí, sinh hồn (hồn người còn sống) đã bị thuật sĩ dùng thuật giam cầm ở nơi này. Trừ phi Cửu âm chi khí bị hủy, nếu không cho dù đã chết, hồn phách cũng không thể rời khỏi nơi này. Giới Trần thật ra là một ngoại lệ.
Bất giác, Mạc Cửu nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy việc này nghe tuy có vẻ huyền bí nhưng cũng không đến nỗi đáng sợ. Nàng đưa mắt nhìn lên, chẳng ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Thiên Chi Dạ. Đôi con ngươi đen láy sáng ngời lấp lánh làm hơi thở nàng bị kiềm hãm một cách khó hiểu. Vội vàng nhắm mắt lại, nhiệt độ trên mặt mới vừa giảm bớt không lâu nay lại tăng lên.
“Hôm nay trời nóng quá a!” Ho nhẹ một tiếng, nàng đưa mắt lên nhìn trời mây, che dấu vẻ quẫn bách của mình.
Thiên Chi Dạ thấy gương mặt nghiêng của nàng bị tóc bay che khuất, đột nhiên muốn đưa tay ra vén tóc hộ nàng. Mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên hắn có mong muốn ngắm nhìn diện mạo một người. Có lẽ, bởi vì nàng là người đầu tiên bước vào lăng mộ của hắn, đối mặt với vàng bạc châu báu đầy phòng mà không hề động lòng tham. Lại hoặc là, vì nàng nguyện ý kiên nhẫn lắng nghe hắn nói.
Có lẽ hắn rất cô đơn – Mạc Cửu nhìn qua Thiên Chi Dạ cứ lẽo đẽo đi theo bên cạnh mình, có chút bất đắc dĩ nghĩ.
Hắn đang hưởng thụ cảm giác có người làm bạn – Mạc Cửu cho rằng như thế. Ngẫu nhiên cũng có chút phức tạp, may mà hắn là người tinh ý. Mỗi khi đoán ra nàng cần giải quyết vài việc riêng tư của phụ nữ, sẽ tự giác tránh đi, tuy rằng luôn có vẻ hơi khó khăn.
Nếu người khiến Thiên Chi Dạ khốn khổ không phải là mình, Mạc Cửu hẳn sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy hắn mất đi vẻ thong dong ngày thường.
“Vương triều Thiên Chi thật sự loạn đến nỗi ngay cả nữ nhân cũng phải ra chiến trường đánh giặc sao?” Nhìn Mạc Cửu đang ra sức vung rìu đốn củi, Thiên Chi Dạ như có điều suy nghĩ, hỏi.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mạc Cửu là khi nàng đẩy cửa phòng hắn, cũng chính là gian phòng kế bên gian phòng của Mạc Cửu. Lúc ấy hắn cũng không nhận ra nàng là nữ tử, mãi đến đêm đó khi tiến vào giấc mộng của nàng mới biết, không khỏi kinh ngạc vô cùng.
Một nữ nhân giả nam đi tòng quân, tình nguyện bị quỷ hồn áp chế vẫn muốn ở lại trong chùa, làm những việc nặng chỉ có nam nhân mới có thể làm. Đây là điều mà cho đến bây giờ hắn vẫn không thể hiểu nổi. Nếu không phải thời cuộc rất loạn, làm cho người người đều cảm thấy bất an, vì sao lại có tình huống này xảy ra?
Răng rắc ——
Thân cây to bằng cánh tay bị Mạc Cửu vung một rìu chém đứt, nghiêng dần rồi đổ xuống bên cạnh, có thể thấy một rìu này nàng sử dụng bao nhiêu lực.
Hình như nàng đang tức giận.
“Lại còn không?” Mạc Cửu không nhìn hắn, vừa tước một cành nhỏ ở trên cây xuống vừa thản nhiên nói, “Ngươi cho rằng ta giống ngươi có ngày tháng yên lành không sống, lại muốn chạy đi mạo hiểm à?”
Thiên Chi Dạ trở nên trầm mặc.
Nàng chặt thân cây vừa chém đổ ra thành từng khúc nhỏ, bắt đầu buộc dây lại thật chắc rồi vác lên trên lưng. Buổi sáng trời vừa tạnh mưa, đường núi ẩm ướt trơn trượt. Mạc Cửu cầm theo cây gậy chống xuống đất, bước từng bước xuống núi. Nàng đi không nhanh, tốc độ rõ ràng là khá chậm.
“Quê ta ở Vân Dương, nơi có hồ nước xinh đẹp nhất. Mùa hè, lá sen trải dài đến tận chân trời. Mùa thu, hoa lau như tuyết…”
Nàng chậm rãi nói, nỗi nhớ hằn sâu trong giọng điệu, mà nỗi đau lại còn khắc sâu hơn.
“Dựa vào hồ nước đó, chỉ cần chịu khó một chút, căn bản là không cần lo chuyện ấm no…”
Mạc Cửu nheo mắt. Chỉ mới tám năm ngắn ngủi, vì sao khi nhắc đến lại giống như chuyện ở trong kiếp trước? Nếu đã là chuyện của kiếp trước, vậy thì quên đi cũng thế, tội gì phải nhắc lại.
Nàng cười cười, không nói tiếp nữa.
Trong giây phút nhìn thấy nét cười nhàn nhạt ấy, Thiên Chi Dạ đột nhiên rất muốn ôm nàng vào lòng an ủi. Tuy mới quen biết chưa được bao lâu, nhưng đại khái cũng hiểu nàng không thuộc kiểu phụ nữ sướt mướt hay kể khổ. Người như vậy, nụ cười so với nước mắt của những người khác càng làm cho lòng người chua xót.
“A Cửu”. Hắn gọi, vẫn đứng cách nàng ở ngoài năm bước.
Mạc Cửu sửng sốt, vì hắn đột nhiên thay đổi cách xưng hô. “Ửm?” Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đáp lại, tuy rằng cảm thấy như vậy hơi quá thân thiết.
“Cô… làm xong việc, cô cùng ta chơi cờ đi”. Thiên Chi Dạ cười. Nếu chuyện này làm cho nàng đau khổ, hắn sẽ không để nàng nghĩ đến nó nữa.
Mạc Cửu ngạc nhiên, lắc đầu. “Không biết.” Nàng đâu giống mấy vị thiếu gia nhà giàu bọn họ, đâu rảnh rỗi tới mức đi học mấy thứ không thể kiếm ăn kiếm mặc.
“Ta dạy cô.” Thiên Chi Dạ không chịu từ bỏ, ra vẻ khẩn cầu.
“Không học.” Mạc Cửu chẳng mấy hứng thú. Nàng không định tự tìm phiền toái. Biết rõ hắn rất nhàn rỗi, nếu nàng học chơi cờ xong, còn không phải sẽ bị dây dưa cả ngày, làm sao có thể tranh thủ thời gian phơi nắng ngủ gật được nữa.
“A Cửu…” Thiên Chi Dạ ai oán, giọng dịu dàng đến mức làm cho lòng người cũng muốn hóa thành nước.
Mạc Cửu hiểu rõ không thể mềm lòng với hồn ma này, bằng không, người chịu thiệt nhất định sẽ là mình. Bây giờ nhớ lại, lúc trước đồng ý giúp hắn một nửa là do bị uy hiếp, một nửa là do bị sắc đẹp của hắn mê hoặc. Tuy rằng mỗi một điệu bộ cử chỉ của hắn đều rất đẹp mắt, nhưng nếu bị nhà sư trong chùa thấy mình vừa chơi cờ một mình vừa lẩm bẩm làu bàu, chẳng phải sẽ bị hiểu lầm là con điên sao?
“Sắp mưa rồi.” Nàng quyết định không để ý tới hắn nữa, đẩy nhanh tốc độ bỏ hắn lại sau lưng.
Thiên Chi Dạ vốn định theo sau không ngừng cố gắng khuyến dụ, biết nàng cuối cùng nhất định sẽ mềm lòng mà đồng ý, khóe mắt lại đột nhiên nhìn thấy một cái bóng trắng chợt lóe lên rồi biến mất, trong lòng vừa động, vội vàng đuổi theo.
******
Giận rồi ư?
Bổ củi xong, Mạc Cửu duỗi người vươn vai, ánh mắt lại đảo quanh bốn phía, vẫn không thấy bóng dáng Thiên Chi Dạ, trong lòng không khỏi có chút bất an. Từ lúc hắn đột nhiên biến mất ở trên núi, cho đến bây giờ cũng chưa xuất hiện lại. Đã nhiều ngày nay rồi hắn chưa từng biến mất lâu như vậy.
Chẳng lẽ giận thật rồi sao? Nàng thầm nghĩ, lại cảm thấy hắn không phải là người nhỏ mọn như vậy.
Lắc đầu, nàng đi ra hậu viện. Bên cạnh đột nhiên thiếu đi một người, thật sự có chút không quen. Hơn nữa, nàng cũng hơi lo lắng.
Lo lắng… Mạc Cửu đột nhiên đứng lại.
Mây đen giăng đầy trời, mưa trút xuống ướt sũng mái ngói chùa chiền. Dòng nước theo mái hiên chảy tí tách liên tục xuống bậc thềm đá phủ rêu xanh. Một con kiến đi vòng qua mũi giày của nàng để tìm đến chỗ khô ráo hơn.
Từ khi nào vậy, nàng đã bắt đầu để ý đến một người ư? Dõi mắt nhìn theo con kiến bò đến lan can gỗ chỗ hành lang rồi biến mất trong đám rêu xanh ẩm ướt, Mạc Cửu cảm thấy có chút bối rối.
Mấy năm nay, những người nàng quen biết nếu không phải là đã chết thì cũng phiêu bạt nơi xa, nàng cũng đã quen rồi, chưa từng để ở trong lòng. Bởi vì nàng biết, ở trong quân doanh, mọi người đều ăn chưa xong bữa hôm đã lo bữa mai, chỉ cần để tâm, khó tránh khỏi đau lòng.
Có điều… mới rời khỏi cuộc sống trước kia không lâu, đã quên mất những gì học được rồi sao?
Thở sâu một hơi, nàng ép buộc bản thân phải dứt bỏ suy nghĩ vẩn vơ kia, tiếp tục tiến về phía trước, trong mắt lóe lên quyết tâm chặt đứt mầm tình cảm vừa mới nẩy sinh. Bất luận, đó là tình cảm gì! Người còn không thể lưu luyến, nói chi đến hồn ma.
“A Cửu.” Thật bất ngờ, Thiên Chi Dạ bỗng nhiên xuất hiện ở hậu viện. Nhìn thấy nàng liền cười dài, nhô đầu ra khỏi phòng.
Bước chân Mạc Cửu thoáng chốc bị kiềm hãm, lại nhanh chóng tiếp tục, chỉ thản nhiên gật đầu đáp lại tiếng la của hắn.
Không chú ý tới vẻ lạnh nhạt của nàng – Trên thực tế, trước đây Mạc Cửu cũng chẳng tỏ ra nhiệt tình hơn bao nhiêu, chỉ là tâm tình có chút thay đổi mà thôi, Thiên Chi Dạ bỗng nhiên vụt ra khỏi phòng, nhét thứ gì đó vào trong lòng nàng rồi nhanh chóng bay vụt lại.
Mạc Cửu đột nhiên đứng lại, cúi đầu nhìn sinh vật nhỏ đang thu người run rẩy trong lòng mình, đúng lúc bắt gặp một đôi mắt hồng hồng.
“Ngươi…” Trong lúc nhất thời nàng không biết nói gì, không biết nên phản ứng thế nào mới đúng.
Thiên Chi Dạ khoanh tay nhìn từ xa, lạnh nhạt nói: “Nuôi nó cho tốt.” Hắn nhớ mang máng, nữ nhân hình như đều thích loài động vật này. Chắc nàng cũng sẽ thích nhỉ? Thật ra hắn cũng không xác định lắm, dù sao Mạc Cửu cũng không giống với đa số nữ nhân bình thường.
Không thấy được vẻ dịu dàng cùng chờ mong trong ánh mắt hắn, bàn tay Mạc Cửu bất giác vuốt ve đôi tai của chú thỏ con. Quyết tâm vừa mới thành lập lại sụp đổ trong nháy mắt, cảm động nồng đậm lập tức thừa dịp dũng mãnh xông vào, làm cho ánh mắt nàng cay cay.
Cố không để lộ ra ngoài, nàng mưu cầu giả như không có việc gì, cười nói “Ngươi muốn ăn thịt thỏ sao?”
Thiên Chi Dạ cứng đờ, đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn nàng, hung tợn quát, “Cô dám ăn…” Lời nói bỗng dưng ngừng lại, chỉ vì phát hiện khuôn mặt nghiêng ẩn sau mái tóc của Mạc Cửu hình như hơi ửng đỏ, hơn nữa, ý cười làm rung động lòng người trên khóe môi kia thật sự hắn chưa bao giờ được thấy.
Nàng đang vui. Giờ phút ấy, hắn vô cùng xác định, trái tim cũng vì sự xác định này là vô cùng sung sướng.
******
Mặc dù có thỏ con, Mạc Cửu vẫn không đồng ý chuyện học chơi cờ, khiến Thiên Chi Dạ cảm thấy rất thất vọng. Cũng may, ngày mai là tiết Trung Nguyên, cả ngày hắn mang nặng nhiều tâm sự, không còn tâm trí đâu mà dây dưa chuyện học chơi cờ với Mạc Cửu.
(Tiết Trung Nguyên của người Hán là ngày rằm tháng 7 trùng với lễ Xá tội vong nhân của người Á Đông hay lễ Vu Lan (lễ báo hiếu) của Phật giáo. Vào ngày này, mọi tù nhân ở địa ngục đều có cơ hội được xá tội, được thoát sinh về cảnh giới an lành. Hay theo tín ngưỡng dân gian là ngày mở cửa địa ngục, xá tội cho người chết.)
Trời mưa suốt cả ngày, mãi cho đến chạng vạng mới ngừng.
Những nhà sư trong chùa cử hành pháp hội Phổ Độ, siêu độ cho các cô hồn vô chủ. Vì không có người cúng vường nên làm rất đơn giản, nhưng các hòa thượng vẫn rất thành tâm nghiêm túc, ngay cả tiểu Giới Trần cũng vậy. Khi màn đêm buông xuống, họ thả hà đăng xuống dòng suối phía sau chùa, tổng cộng chín cái, trôi dọc theo dòng nước, trở nặng những ánh mắt dõi theo đầy vẻ thương xót của các hòa thượng.
Mạc Cửu cùng Thiên Chi Dạ đứng ở cánh rừng trông thấy, không ai nói một lời nào. Chờ các nhà sư đi rồi, Mạc Cửu đột nhiên xoay người, hái một chiếc lá vông gần đó, rồi từ trên người lấy ra một cây nến nhỏ, châm lửa đặt trên chiếc lá.
Chiếc lá mang theo ngọn nến chao đảo trong nước đôi chút rồi trôi đi. Mạc Cửu nhìn theo, ánh mắt mê man mà chăm chú.
Ánh trăng trôi ra khỏi tầng mây. Gió thổi qua rừng cây, mang đến âm thanh rào rạt quen thuộc.
“A Cửu.” Thiên Chi Dạ gọi, ngữ điệu nghiêm túc hiếm thấy.
Mạc Cửu quay đầu nhìn qua hắn.
“Chính là lúc này.” Hắn trầm giọng nói.
“Cái gì…” Tuy Mạc Cửu biết việc hắn muốn nhờ nàng làm sẽ được thực hiện trong tối nay, nhưng lại không biết cụ thể là làm cái gì. Chợt nghe thấy lời ấy, không khỏi bối rối.
Chưa kịp hỏi hết câu đã thấy Thiên Chi Dạ tiến đến trước mặt. Trước khi Mạc Cửu kịp phản ứng, hắn đã nghiêng người hôn lên môi nàng.
Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy cánh môi chợt lạnh, như có một làn gió lạnh thốc tới, không kịp né tránh, bên tai lại vang lên âm thanh của Thiên Chi Dạ.
“Mượn thân thể của cô dùng một chút.”
Âm cuối còn đang vấn vít trong không trung, bóng dáng của Thiên Chi Dạ đã biến mất trước mắt nàng.
No comments:
Post a Comment